_Mẹ, tụi con tới rồi nè _ Mỹ Hương chạy
lại ôm trầm lấy người phụ nữ trung niên, khuôn mặt đẹp nhưng đã điểm nét thời gian, dáng người mảnh khảnh, vận trên người bộ sườn sám màu đen
họa tiết hoa văn cầu kì
Nhìn người phụ nữ này ta có thể thấy
được nét đẹp kiểu diễm, quý phải của 1 vị quý tộc, 1 phu nhân Triệu Gia- người giàu nhất thế giới nhưng tuyệt nhiên bà lại nhìn Mỹ Hương nhà ta
bằng 1 ánh mắt cực hiện hậu như nhìn chính con gái ruột của mình vậy chứ k hề là 1 người phụ nữ gay gắt, khó khăn như vẻ ngoài cao sang của
bà….. Gương mặt bà rất giống 1 người… đó chính là chị Băng Băng , có lẽ
chị ấy đã thừa hưởng hết nét đẹp từ bà…..
_Con gái ngoan, tới chào ba hả? Con bé này càng lớn càng xinh đẹp à_ Bà mỉm cười hiền vuốt tóc Mỹ Hương
_Hihi, con vừa tới chào ba ạ. Con nhớ mẹ chết đi được ý, nhớ lắm à_ Mỹ Hương nũng nịu dụi đầu vào cổ bà
_haha, cái con bé này ta tưởng con đi du học phải thay đổi cái tính đó đi chứ à! Cứ nhõng nhẽo hoài sao mà lấy
được chồng đây để ta còn được ăn mừng chứ? _ Bà đánh yêu vào ng Mỹ Hương
_Đâu có, con lớn rồi mà. Mẹ cần con
bưng, bê, rửa, cọ cái gì k để con làm cho, dễ thôi mà hehe_ Mỹ Hương
nhìn bà cười toe toét (chém đấy, nó còn bắt con trai mẹ dọn nhà còn mình ngồi dung chân cơ mà ==.)
_ Thôi, tôi xin chị à, chị cứ động vào
cái gì là chén đũa nhà tôi cứ k cánh mà bay cả lượt, k cần đâu. Giúp thì giúp ta lên tầng gọi thằng Long nó dậy đi, ta gọi nó từ nãy tới h rồi
nó k thèm dạy, mang bố nó ra dọa nó cũng k thèm nghe luôn. Haizzz…. Cái
thằng này đúng là chẳng biết giông ai nữa_ Bà lắc đầu nói
_Hơ, thế chẳng nhẽ đêm qua tên đó làm gì ngủ muộn lắm ạ? _ Mỹ Hương nghiêng đầu hỏi
_Nó về nhà từ bấy đến h đều chơi k chứ
cha nó có bắt nó làm việc gì ở công ty đâu. Qua 8h nó đã từ nhà con về
mặt tự dưng hớn ha hớn hở rồi chui lên phòng ngủ luôm từ lúc đó mà, con
với trả cái…._ bà thở dài vì tên con trai bất trị này
_hehe, mẹ để con lên sử đẹp tên đó cho. Cái tội làm mẹ xinh đẹp của con
thờ dìa như thế này là k được. mẹ cứ yên tâm đi_ Mỹ Hương cười toét, mặt đầy mưu mô
_ĐƯợc được…. nhờ con cả đó_Bà mỉm cười xoa đầu Mỹ Hương
Rồi nó phóng thẳng lên tầng trên và dừng chân lại trước cửa phòng gỗ cao tới 3m này. Đừng nhín cái cửa, hít 1
hơi thật dai…..hơi này đương nhiên và chắc chắn là k phải để nó lấy tinh thần của 1 đứa con gái gõ cửa phòng bạn trai đâu ạ mà với cá tính của
nó đương nhiên là lấy hơi để có sức mà đạp tung cái cánh cửa ấy ra
rồi…..
“BỐP…… RẦM……….”
_Con heo rừng kia có mau dậy k thì bảo? _ Mỹ Hương vặn volum miệng to hết mức, sông thẳng tới giường cỡ big size
của kia của hắn mà phi cước đá bay hắn ra khỏi giường và đáp đất đầy âu
yếm và trừu mến
“RÂM….BỐP……….Á…….”
_Bão…… động đất…….. sóng thần…… ớ….. mà ở đây làm quái gì có cái đó nhỉ?_Long hốt hoảng bò dậy khỏi đóng chăn gối rồi mới ngớ người ra
“Bốp”
_Ngủ lắm quá não có vấn đề à?_ Mỹ Hương
ngồi trên thành giường, ánh mắt sát thủ và đôi chân vàng ngọc đạp k
thương tiếc lên ngực Long
_Au, đau đó. Vũ phu quá à_ Long ôm ngực ăn vạ
_Chết đâu mà lo, ẻo lả nó vừa thôi. Dậy
lẹ đi_ Mỹ Hương hờ hững nói, chẳng mảy may thương sót Long (Hơ, tính
cách này thấy giống giống ai ta?)
Long đang định nói gì đó, nhổm người dậy dí sát mặt mình vào mặt Mỹ Hương thì trong đống chăn gối hỗn tạp bị Mỹ
Hương đá xuống đất kia có 1 giọng nói yếu ớt vang lên chen vào làm cả
hắn với nó cứ ngớ người ra….
_Cứu……cứu với…..
Dạ, người này bị cả đống chăn gối từ cái giường cỡ big size của Long nhà ta đè cho k thoát ra được nên h đang
sắp ngạt thở chết tới nơi. Nó với hắn nhanh chóng vứt bớt đống đồ đi để
tìm người đó thì khi vừa tìm được thì mặt cả 2 đứa đã tối sầm lại luôn
1 cô bé tóc đen dài ngang lưng, mắt tròn xoe, khuôn mặt baby hơi ngái ngủ, mày dài, nước da trắng ngần và đặc
biệt hơn là trên người cô bé chỉ mặc độc có 1 chiếc áo của hắn thôi,
chiếc áo dài tới ngang dùi rộng thùng thình
_hixx…. Tý nữa thì chết nghẹt rồi_ Cố gái ôm nhực thở phảo nhẹ nhõm
__Qu…..Quyên Quyên, tại sao em lại ở đây_ Long nhìn cô bé ấp úng nói
_Ớ, em ngủ với anh từ hôm qua mà_ cô bé Quyên Quyên ngây thơ trả lời
_Hả? em nói gì kì vậy? Lúc nào thế? Mà sao lại mặc áo của anh thế này…._Long đổ mồ hôi hột nhìn con bé
_Thì tại….. _ Con bé ngập ngừng đỏ mặt, bẽn lẽn nhìn Long
_Ấy, sao lại…._ Long nhìn con bé bỗng dưng lại lúng túng kia mà hắn lại vừa chẳng hiểu vừa tá hỏa luôn vì sợ nó hiểu ngầm
_Đủ rồi…._ Mỹ Hương đứng phắt dậy
_Mỹ Hương à……k…………k…… phải như vậy đâu, có sự hiểu nhầm thôi, hiểu lầm thôi……_Long vội vã túm lấy tay nó
_Ai nói gì đâu. Xuống nhà đi, mẹ gọi
đấy_ Mỹ Hương mặt lạnh như tiền nói với hắn rồi đẩy cái gối đang cầm
trong tay vào ng hắn và bước đi ra khỏi phòng
Hắn nhìn nó bước đi mà mặt méo sệch
luôn, kiểu này nó k giận cũng thấy lạ à…. Chỉ có 1 ai đó ở phía sau lưng khẽ nhếch môi nở nụ cười đắc thắng
Vội vã đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống
nhà gặp nó để giải thích thì mẹ hắn lại bảo nó về với anh Thắng rồi và
còn nói là mắt nó rất bình thường, vẫn cười tươi như k có truyện gì sảy
ra cả. Hắn thấy thế càng k ổn, thà cứ giận ra mặt đi còn hơn là cáu mà
cứ mỉm cười vậy thì càng phiền hơn, hấp tấp chạy qua nhà Trương gia tìm
nó thì anh Thắng túm áo hắn giật lại k cho vào khi hắn đang định bước
vào võ đường,nói:
_Tốt nhất là cậu nên về đi. H gặp nó k
hay đâu, nó vừa về đã chui vào phòng tập bắn súng rồi. Nếu cậu muốn chết dưới nòng súng của nó thì cứ vào nhưng tui báo trước là nó đang nổi
điên đấy
Thắng đã nói thế thì hắn còn vào thế nào được chứ à. Hắn biết mà, nó mà điên lên thì cái mặt này của hắn cũng
sẵn sàng được nó lôi ra làm bia đỡ đạn luôn….. h hắn còn chẳng biết giải thích sao với nó về việc của Quyên Quyên lại ngủ trên giường hắn, mặc
áo của hắn nữa vì hắn cũng có biết gì đâu….
* * * * * * * * *
Tối hôm đó, Trương Gia và Triệu Gia cùng mở tiệc tiếp đãi khách khứa và những vị khách này k ái khác chính là
tụi nó cùng gia đình nhà Quyên Quyên mới tới chơi….. là 1 bữa tiệc ngoài trời của gia đình
Và ngày hôm nay Mỹ Hương nhà ta còn bị
bắt mặc nguyên cả bộ kimono dày cộp, phát ngốt đi chào mọi người bên nhà Triệu Gia với lí do là trưởng nữ của dòng họ khiến cho nó chỉ muốn khóc thét lên luôn. Tụi kia dù k phải vác lên người mình cả bộ kimono nhưng
cũng đểu phải mạc yukata cả vì đây là truyền thống bắt buộc nhà Trương
Gia rồi ( khổ nhỉ? ==”) nhưng còn đỡ hơn nó phải mặc kimono, vì ít ra
yukata mùa hè khá mỏng và mát, lại chỉ có 1 lớp thôi ạ…
_Mỹ Hương, mau tới chào người nha Trương Gia đi, đừng có làm mất mặt cha mẹ đó _ Mẹ Mỹ Hương dục nó k quên dặn
dò cô con gái siêu quậy, siêu bắng nhắng của mình
_Dạ _ Mỹ Hương dạ nhẹ 1 tiếng, khẽ gật đầu
Mỹ Hương vận trên mình bộ kimono màu
trắng tinh khiết với những hình hoa văn to bản cầu kì màu đỏ được làm
rất tỉ mỉ tới từng chi tiết. Mái tóc được búi gọn lên phía trên và cài 1 chiếc châm bạc óng ánh hình con bướm đính đá rất tỉ mỉ để lộ cổ cao, và trắng của mình…. Trông Mỹ Hương nhà ta h chẳng khác gì búp bê Nhật Bản
cả…..
_Mỹ Hương _ Long chạy lại túm tay Mỹ Hương trước khi nó đi mất
_Ớ, anh Long _ Giọng nói này tỏ ra khá ngạc nhiên trước hành động nắm tay bất thường của Long
_Hả? Em, Thanh Thanh…. Mỹ Hương đâu sao em lại…._ Long nhíu mày nhìn cô em gái song sinh của Mỹ Hương
_ Ô! Anh nhận ra em hả? Phân biệt được
sao? _Thanh Thanh còn ngạc nhiên hơn nữa khi Long phân biệt được 2 chị
em khi mà Thanh Thanh đang giả dạng Mỹ Hương
_ 2 người chỉ có cái mặt là giống nhau
thôi chứ tính cách thì khác hoàn toàn, nhìn sơ qua là biết liền. Và Mỹ
Hương cũng k bao h gọi anh là anh cả đâu _ Long cười, giải thích
_ Hihi, anh siêu thật đó. Đến bố mẹ em còn nhầm hoài à_ Thanh Thanh cười khúc khích
__Thôi k nói chuyện này nữa, Mỹ Hương
đâu rồi mà em lại mặc như thế này? _ Long hỏi tay chỉ vào bộ kimono dành cho trưởng nữ mà Thanh Thanh đàn mặc
_Anh cũng biết tính chị hai em đó, đâu
có thích học lễ nghĩa đâu nên làm sao tiếp được mấy vị bô lão xuốt ngày
phép tắc ở trong nhà được à, vậy nên h em với chị ấy đổi trỗ cho nhau
rồi. Còn chị ấy vứt cho em bộ kimono này rồi đi đầu mất từ tối tới h ý_
Thanh Thanh lắc đầu k biết
_Cám ơn em _ Nói rồi Long vội vã bỏ đi
Thanh Thanh nhìn bóng dang hấp tấp, vội
vàng đi của Long mà chỉ iết lắc đầu, ánh mắt khẽ nhỉn theo cái bóng dáng nhỏ bé đang dần dần biến mất đó mà khẽ mỉm cười, miệng lẩm bẩm:
_Anh Lòng khờ thật đấy,phân biệt được 2
chị em em mà k nhận ra “cô bé” ngày xưa là ai ư?anh mà k mau nhận ra đi
thì sẽ phiền hà lắm đó
Còn Mỹ Hương, sau khi đùn đẩy trách
nhiệm vô vàn khó khắn, gian lao , khổ cực cho cô em gái song sinh yêu
quý của mình thì h đang lang thang bên hồ sen ở nhà. Nó ngồi vắt vẻo
trên chiếc cầu bắt ngang hồ thẫn thờ nhìn trời nhìn ao sen nhìn hư vô mà trong lòng thù cực kì bấn loạn…..
_Hóa ra chị trốn ở đây _ 1 giọng nói đầy mỉa mai vang lên
Mỹ Hương hơi giật mình quay lại thì nhận ra người đó chẳng ai khác hóa ra là cô em họ của tên Long_ Quyên Quyên
đang khinh khỉnh nhìn nó
Quyên Quyên khá đẹp và rạng rỡ trong
chiếc váy dạ hội tím dài ngang đùi bồng bềnh với bông hồng tím được tết
bằng lụa buộc ở eo kết hợp với bèo trông vừa đẹp vừa sang trọng trẻ
trung lại còn tôn lên nước da của cô bé….. Trai ngực với cô bé, Mỹ Hương nhà ta rất giản dị trong bộ yukata màu đỏ đơn giản nhưng vẫn có mang
nét đẹp và hơi hương của cô gái Nhật bình dị….
_Muốn gì đây?_ Mỹ Hương khẽ nhíu mày, bước xuống đứng đối diện nhỏ trên cầu
_À! K có gì, tôi chỉ muốn nhìn vẻ mặt
thảm bại của chị khi thấy tôi và anh Long ngủ với nhau như thế nào thôi _ Cô bé cười đắc trí
_Vậy sao? Vậy thật xin lỗi nhé vì mắc
công cô tới tìm tôi mà chỉ nhìn khuôn mặt k biểu cảm này thôi à. Tiếc
thật đó_ Giọng nói của Mỹ Hương cực lạnh và xen chút gì đó khinh thường, mỉa mai
_Cô…._Quyên Quyên tức giận
_Hừ, cô quên mất Trương Gia là gì rồi
sao? Trương Gia là nơi huấn luyện vệ sĩ cấp cao toàn thế giới đấy. Và
tôi nhắc cho cái đầu thiển cận của cô hay và nhớ lấy rằng việc đầu tiên
của 1 vệ sĩ phải học đó cính là khống chế cảm xúc cho dù sợ hãi hay đớn
đau buồn vui. Và hơn nữa tôi cũng nói cho cô biết rằng dù cho cô có ngủ
với Triệu Lý Thiên Long đi nữa cũng chẳng làm cho tôi dao động nổi đâu
trừ phi cô và tên đó có con với nhau, hiểu chứ?_ Mỹ Hương nhìn cô bé
cười nhạt
_ Cô….Cô….Cô giám nói như vậy với tôi sao?_ Nhỏ trừng mắt lên nhìn Mỹ Hương
_Sao? Cô nghĩ mình là ai vậy hả tiểu thư Quyên Quyên. Cô ở Triệu Gia có thể là cành vàng lá ngọc nhưng bước sang nhà Trương Gia này thì cô chẳng là cái thá gì hết. Biến đi _ Mỹ Hương
đẩy nhẹ Quyên Quyên sang 1 bên để bước đi thì cô bé Quyên Quyên đó túm
chặt lấy tay nó lại
_Ta chưa xong với nhau đâu, anh Long phải là của tôi _ Quyên Quyên nắm chặt lấy tay Mỹ Hương ép vào người mình
_Làm gì đó? _ Mỹ Hương khẽ nhíu mày
Quyên Quyên k nói gì cả, chỉ hất mặt về
phía sau Mỹ Hương. Mỹ Hương quay lại theo hướng đó thì thấy tên Long
đang chạy đi tìm hắn và hắn cũng đã nhìn thấy 2 đứa đúng trên cầu này
rồi và đang hớt hải chạy tới….
_Á….
Khi nó mới kịp nhận ra Long từ phía xa
nhưng nó hoàn toàn chưa hiểu được ý đồ và động cơ của nhỏ Quyên Quyên
thì đã thấy nhỏ kéo tay nó dí sát vào ng nhỏ đồng thời tựa người sát vào thành cầu và ngửa người buông mình xuống hồ sen trước ánh mắt ngạc
nhiên của nó…..
Lúc Long tới, cánh tượng mà hắn nhìn thấy là nó du Quyên Quyên xuống hồ sen chứ k phải nhỏ tự reo mình xuống…..
“ Á………….Á………..Á………. ẦM……….”
_Quyên Quyên…..
Long chạy lại trừng mắt nhìn nó như k
thể tin được nó làm vậy rồi vội vã nhảy xuống hồ cứu Quyên Quyên đang
dãy dụa bên dưới. Còn nó sau khi hoàn hồn, hiểu truyện gì đang sảy ra
thì vội vàng chạy xuống cạnh hồ đợi hắn lên, nó muốn giải thích với hắn
là k phải tại nó….. Nó tuyệt đối k bao h làm vậy…..
1 lúc sau, Long ôm Quyên Quyên trên tay, 1 người đều dính đầy bùn . Quyên Quyên ngắc ngoải vì vị sặc nước còn
hắn, hắn bước lên trừng mắt nhìn nó, ánh mắt đầy tia lửa giận giữ, hỏi
nó:
_Cô có biết Quyên Quyên k biết bơi k hả?
_Tui….._Mỹ Hương định giải thích thì giọng Quyên Quyên yếu ớt vang lên, cánh tay cô bé bấu chặt lấy tay Long lay lay nói:
_Anh Long đừng trách chị ấy, là em chọc cho chị ấy giận trước
_Cô…._Mỹ Hương đanh mắt nhìn nhỏ
_Mỹ Hương, tôi thật k ngờ cô lại như
vậy. Tại sao cô lại làm thế? Tại sao k nghe tôi giải thích, hả? Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy với Quyên Quyên chứ; dù có tức giận đến như
thế nào cũng đừng có quá đáng như vậy chứ? Nếu hôm nay tôi k tới kịp thì Quyên Quyên phải làm sao hà? Cô thật là k biết xấu hổ khi làm trò hèn
hạ vậy, chẳng nhẽ tình cảm của ta nhạt đến mức k thể để tin tưởng được
nhau sao?_ Long quát sối sả vào mặt Mỹ Hương, chẳng để nó nói câu nào
_K phải tôi làm_ Mỹ Hương chỉ nói vậy, giọng nói kiên quyết nhìn thằng vào mắt Long
_Hừ, cô đừng tưởng tôi mù nhé, chính mắt tôi nhìn thấy tay cô đẩy Quyên Quyên xuống hồ. Cô giám làm mà k giám
nhận, sao cô hèn vậy?_ Long nhìn Mỹ Hương bằng ánh mắt khinh bỉ,cười
nhạt rồi quay bước đi
1 mình nó đứng trôn chân ở đó, nhìn theo bóng dáng hắn mà nó đau nhưng tại sao miệng nó lại mỉm cười_ nụ cười chua chát
1 lúc sao, Mika và Kyu Min khuôn mặt đầy lo lắng chạy tới bên nó; có lẽ mọi người đều biết do hắn bế Quyên Quyên như vậy nên mới tới:
_Mỹ Hương, Có truyện gì vậy? _ Kyu Min lay lay nó
_Mỹ Hương_ Mika k dấu được sợ lo lắng dành cho nó
2 đứa bạn cứ hỏi mãu ,lay Mỹ Hương mãi
mà nó chẳng cử động cũng chẳng nói gì, ánh mắt cứ vô hồn nhìn vào khoảng k vô tận đầy bóng đen u buồn trước mặt nhưng tuyệt nhiên k hề nhỏ 1
giọt nước mắt nào
_Mỹ Hương_ Giọng nói ấm áp gọi tên nó,người con trai trong bộ vest trắng bước tới gần bên nó, nhìn nó bằng ánh mắt thân thương
Chỉ mới nghe tới giọng của người đó gọi
tên nó mà đã khiến Mỹ Hương nhà ta trở lại, ánh mắt đã có hồ hơn nhưng
mất hẳn cái long lanh tuyệt diệu vốn có đó rồi. Nó ngẩng lên nhìn thấy
anh mắt, nụ cười ấm áp của anh khiến cho nó bỗng trở nên yếu ớt, nó bước tới ôm trầm lấy anh, dấu khuôn mặt mình vào ngực anh
_Mỹ Hương…._anh nhẹ nhàng gọi tên nó, 1 cánh tay giữ eo nó 1 cánh tay khẽ xoa đầu nó
_ Anh, em mệt quá. Bế em đi_ Giọng Mỹ Hương khàn đục vang lên
Anh k nói gì chỉ nhẹ nhàng, cẩn thận bế
nó lên, đặt đầu nó tựa vào vai anh cho thoải mái. Ánh mắt nó nhắm nghiền đầy mệt mỏi, khuôn mặt dù k biểu cảm nhưng có nét mệt mỏi…..