CHƯƠNG 249 – KHÔNG DỄ VẬY ĐÂU
Thường thì trong phim một khi đã có nhân vật chính diện thì hiển nhiên cũng sẽ có nhân vật phản diện, phim 《 Thiên Tử 》cũng vậy, nội dung chủ yếu xoay quanh một minh tinh nổi tiếng tìm kiếm sự phát triển ở Mỹ, đương nhiên sẽ xuất hiện một siêu sao khác cạnh tranh khốc liệt, đây chính là đối thủ của anh ta.
Không chỉ đơn thuần là một bộ phim kể về một anh hùng đương đầu với kẻ xấu, trong phim còn có một số yếu tố giải trí, đặc biệt là trang phục hiện đại của Đường Phong cũng khá nhiều, toàn bộ đều được tài trợ, những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng cũng đều miễn phí, trong số những trang phục này thì Đường Phong có thể lấy để làm kỷ niệm.
Bây giờ có rất nhiều diễn viên mới xuất hiện, vóc dáng người nào cũng hết sức khôi ngô, tuấn tú, yêu cầu tối thiểu hiện nay chính là thể hình phải cân đối, ưng mắt người xem.
Cũng giống như Đường Phong, có đóng phim thì sẽ có lúc khoe cơ thể, không phô bày ra thì thật là quá tiếc rồi, cho nên mỗi ngày tại trường quay hầu như đều có thể thấy Đường Phong mặc âu phục ôm lấy vóc người quyến rũ đi tới đi lui, một thợ may lành nghề chính là tạo ra những bộ quần áo vừa vặn để giúp cho một diễn viên có thể tôn lên những đường cong chết người đồng thời cạnh tranh body với những diễn viên khác.
Theo tiến độ quay đều đều, bốn phía cũng bắt đầu xuất hiện những trang thiết bị của các ký giả.
…
…
Đóng phim thì cũng giống như đi làm vậy, mỗi ngày đúng giờ khởi quay, mỗi ngày đúng giờ tan tầm về nhà.
Trong phim thì đóng vai anh hùng, còn ngoài đời thì giả bộ bị Albert ngược đãi, ây da, cuộc đời cậu thiệt là trớ trêu bận bịu điên người mà.
Albert nói với cậu, chỉ cần chiều nào cũng đúng giờ quay về là được, nụ cười phải luôn túc trực trên môi.
Điều này đối với Đường cũng khá dễ, cậu tuyệt đối có thể cười sáng lạn tại trường quay, xoay người chớp mắt thì lại giống như bộ dạng ủ rũ chán chê.
Dù sao đi nữa thì đám trợ lý bên cạnh cậu khẳng định là có tay chân của Lục Thiên Tịch, tùy tiện diễn trò là được, phỏng chừng Lục Thiên Tịch cũng sẽ không đối với tiểu minh tinh như cậu quan tâm lắm, chỉ cần đám tay chân liên tục báo cáo Đường Phong gần đây tinh thần vẫn không tốt, Lục Thiên Tịch từ từ cũng sẽ không để ý tới cậu nữa.
“Tôi đi uống chút cà phê rồi quay lại.”. Đường Phong và Tiểu Vũ vẫy tay tạm biệt, một mình cậu tản bộ xung quanh, dự định dạo hai vòng rồi mới quay về.
Albert thật tẻ nhạt, vô vị đến mức Đường Phong quay về rồi mà cũng không có gì làm.
Albert thích lặng lẽ đọc sách một mình, có thể trò chuyện thì cũng có bấy nhiêu đó mà nói thôi, thân thiết thì cũng có một chút, Đường Phong lại không muốn quá mức thân cận và tiếp xúc nhiều với anh ta.
Trên phố tìm được một quán khá được, gọi một miếng bánh táo và một cốc cà phê, Đường Phong chọn một vị trí khuất người ngồi xuống, do mái tóc khá dài, nên cậu phải quấn toàn bộ tóc vào trong nón, nếu không thì chắc nóng chết mất.
Vành nón khá thấp nên hầu như nhìn không rõ lắm dáng vẻ của cậu, mặc dù trước kia cậu đã có một chút danh tiếng, nhưng hiện tại người có thể nhận ra Đường Phong cũng không nhiều, nếu có nhận ra thì đa số chỉ là tròn mắt mà nhìn.
Ăn hai miếng bánh táo rồi uống ngụm cà phê, Đường Phong tựa vào ghế xem tin tức, tin tức giải trí khá ít, tùy ý chọn đại một tin mà xem.
Phim của Kino đóng lập tức hiện lên, lịch chiếu phim vào mùa hè, đây chính là một chuyện tốt.
Công ty tràn ngập lòng tin đối với bộ phim Kino thủ vai, tuy rằng chiến lược khá ốn, song phải cạnh tranh không ít với những bộ phim khác, phỏng chừng Kino cũng có chút áp lực.
Gần đây cậu và Kino rất ít gọi điện thoại cho nhau, đa số là liên lạc qua email, dù sao gọi điện thoại có thể sẽ quấy rối công việc của người kia, mà sau khi công việc kết thúc thì chỉ còn lại chút thời gian cỏn con để nghỉ ngơi.
Mặc kệ trước đây hay là bây giờ, Đường Phong không thích đi quấy rầy cuộc sống người khác, đồng thời cũng không muốn cuộc sống mình bị người khác can thiệp vào.
Lúc Đường Phong đang mở email của Kino, thì một thân hình đàn ông cao to bước đến ngồi đối diện Đường Phong.
Đường Phong nhìn xung quanh, chỗ trống còn rất nhiều, cớ sao cái người này lại cứ chọn ngay chỗ của cậu chứ.
“Tiên sinh, ngài có chuyện gì sao?” Đường Phong nhìn vào mắt của người đàn ông đối diện, đầu đội mũ lưỡi trai, trên mặt và cằm trên đều râu quai nón xồm xoàm, liếc mắt nhìn qua căn bản là không biết là để râu dài theo kiểu nào nữa.
Nhìn kỹ một chút, Đường Phong nghĩ ánh mắt này trông quen quen thế nào ấy.
“Các lần gặp nhau trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, khi chạm mặt đáng nhẽ hai ta phải có không khí thơ mộng trữ tình gì đó, nhưng….lần này đúng là chẳng có chút lãng mạn nào hết.” Người đàn ông ngồi đối diện chán chường nói, từ từ kéo bộ râu trên mặt “Bảo bối, cậu cư nhiên lại không nhận ra tôi, tôi đau lòng muốn chết đây này.”
“Anh là ai, tôi không quen biết anh.” Liếc liếc mắt nhìn người kia, Đường Phong tiếp tục cúi đầu vào điện thoại mình.
Thái độ lạnh lùng thờ ơ này khiến người kia dường như bị tổn thương, hai mắt tràn đầy vẻ tủi thân, anh ta nhoài người nằm sấp trên mặt bàn không thèm nói chuyện, giống như một con chó to xác đáng thương bị chủ nhân ruồng bỏ, hai mắt cứ nhìn về phía Đường Phong.
Đường Phong một câu cũng không nói, chỉ chú tâm làm việc của mình, một lúc sau thì người kia dường như chịu không nổi, bắt đầu ngọ ngoạy, trong mắt tràn ngập thấp thỏm chờ mong, nhưng Đường Phong lại lấy tai nghe đeo lên, tự thưởng cho một vài bản nhạc.
“Đúng là ngó lơ tôi luôn rồi mà? Thật là rõ ràng không cần tôi nữa sao?” Người đàn ông đầy ria mép kia đau lòng kéo kéo bộ râu mình, mỗi lần kéo thì một phần râu lại rớt ra, nhìn kỹ thì quả đúng là râu giả.
Đường Phong cúi đầu cũng chả có phản ứng gì, thoạt nhìn như không nghe đối phương đang nói gì.
“Tôi biết cậu hiện tại nhất định rất hận tôi, không muốn tha thứ cho tôi, bởi vì vốn dĩ làm người yêu của cậu mà không thèm nói với cậu một câu, vô cớ phó mặc cậu cho người khác, thôi được rồi.” Charles đập đầu than thở, “Tôi không có gì để giải thích hết, thế nhưng trời ơi, lúc cậu lên máy bay thì tôi mới biết được kế hoạch chết tiệt kia.”
“Nghe xong thì tôi thật tình là muốn nã cho Lục Thiên Thần vài phát, bắn cho hắn thành cái tổ ong luôn, nhưng tôi cũng thật căm ghét bản thân mình, tại sao lại phải sống lý trí như vậy, tôi biết bản thân tôi không có cách nào bảo vệ được cậu. Ngay từ đầu thì chúng tôi chỉ mang đến phiền phức cho cậu, ngay cả bản thân chúng tôi cũng làm cậu phiền lòng, vì thế mà tôi mới bất đắc dĩ mới làm vậy.”
Ngẩng đầu lên, Charles tiếp tục nhìn Đường Phong thờ ơ với mình, rồi nói “Tôi rất nhớ cậu bảo bối à, tôi đã lớn như vậy, được rồi, thật ra so với những đứa trẻ khác thì tôi hạnh phúc hơn, cuộc sống đầy đủ hơn, nhưng những ngày ở cùng với cậu thì tôi mới biết cái gì là hạnh phúc thật sự.”
Không phải tiền tài mà mua được, cũng không phải dùng quyền lực để đùa bỡn rồi chiếm đoạt lấy.
“Tôi rất xin lỗi, thành thật xin lỗi bản thân mình đã từng gây cho cậu quá nhiều thương tổn, cũng như bây giờ khi không có sự đồng ý của cậu mà tự ý quyết định. Tôi biết cậu là một người vô cùng thông minh lại độc lập, còn chín chắn hơn cả tôi, cho nên cậu nhất định rất tức giận vì sao tôi không bàn bạc với cậu trước mà đã giao cậu cho Albert.” Trên mặt toát ra vẻ thống khổ, Charles hai tay bưng kín mặt mình.
“Tôi rất đau khổ, mỗi một ngày đều rất đau khổ.” Giọng nói nghẹn ngào như là một loài động vật đang bị trọng thương.
Không, phải là một loài động vật lớn lớn lớn xác.
“Nói không sai, anh và Lục Thiên Thần, còn có Albert đều là một đám ngốc chết tiệt, chỉ nghĩ đến biện pháp giải quyết triệt để, mà quên mất cảm nhận của tôi.” Tháo tai nghe ra, Đường Phong kỳ thực chỉ là đeo tai nghe chứ không có mở nhạc.
Mấy lời Charles vừa nói, cậu đều nghe được toàn bộ.
“Bảo bối, cậu nghe hết rồi sao?” Charles cẩn thận hỏi, so với cái thân hình cao to của Charles lúc này thì vẻ mặt anh ta có chút ngốc nghếch và đáng yêu.
“Râu mép của anh rớt xuống hết rồi kìa.” Đường Phong chỉ chỉ bộ râu giả của Charles dường như đang muốn rơi ra.
Chuyên đã đến mức này rồi, cũng không thể ấn phím lui, cũng không thể bắt đầu lại một lần nữa, trách cứ cũng không có ý nghĩa gì, nhưng cậu vẫn còn tức giận.
“Tôi thật không biết anh là một người nhát gan đó, Charles.” Đường Phong để điện thoại sang một bên, “Không dám liên lạc với tôi, không dám gọi điện thoại cho tôi, để tôi đơn độc ở cùng với Albert.”
Charles không nói gì, nhưng vẻ mặt và vùng xung quanh lông mày hơi nhăn lại, sắc mặt hơi nhợt nhạt, có thể thấy được tâm tình của người đàn ông này gần đây chắc là không tốt lắm.
“Anh cao ngạo, cuồng vọng, có lúc rất đáng ghét, phiền phức, có lúc lại giống như một đứa con nít tùy hứng, có lúc lại chả biết thông cảm cho người khác.”
Ưu điểm của Charles từ lúc trưởng thành cho đến giờ hầu như là đã biến thành khuyết điểm, là con một, nên quá tự cao, quá tự phụ, không biết lượng thứ cho kẻ khác.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có người khác chiều theo ý Charles, chứ chưa bao giờ Charles phải cả nể ai.
Và khi ở cùng Đường Phong thì Charles đã tốt hơn nhiều, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, muốn Charles thay đổi hoàn toàn thì đúng là chuyện lạ có thật.
“Nhưng tôi phát hiện ra, không có anh bên cạnh, tôi cũng nhớ anh đôi chút.” Đường Phong đưa tay qua, nhẹ nhàng xoa gương mặt Charles, con gấu to xác giống như từ cõi chết trở về, tinh thần lập tức hăng hái lên, hai mắt long lanh lấp lánh nhìn Đường Phong
“Cậu tha thứ cho tôi rồi sao?” Charles không thể chờ mà hỏi ngay lập tức.
“Điều này và tha thứ không có chút quan hệ nào.” Ngón tay miết miết từ trán Charles rồi xuống phía dưới, “Muốn tôi tha thứ cho anh, không có dễ vậy đâu!”