Cố An Kỳ được nhân viên dẫn vào hội trường, nhìn từ phía sau, có
vẻ số lượng nam nghệ sĩ đến quả thật rất nhiều, phần lớn đều là ngôi sao hạng một, tuy nhiên cũng không thiếu hạng hai, hạng ba. Nam thần tượng
thế hệ mới gần như đều tụ họp ở đây, không phân biệt tuổi tác.
Xem ra trận cạnh tranh này sẽ không đơn giản đâu… Khóe miệng Cố An Kỳ hơi
cong lên, không biết Tô Dật Phàm sẽ diễn như thế nào, cô thật mong đợi.
“An Kỳ, đến rồi à, không đi chào hỏi bạn trai sao?” Thiệu Văn Đình từ phía
sau đi tới, thấy Cố An Kỳ đang nhìn về phía sân khấu thì cười trêu chọc.
“Hôm nay cháu đến đây với thân phận ban giám khảo chứ không phải là bạn gái
của anh ấy. Chờ casting xong cháu đi tìm anh ấy sau.” Cố An Kỳ mỉm cười, thật thà trả lời.
“Ha ha, đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là một buổi
casting mà thôi, tôi tin cô sẽ công bằng quyết định được người phù hợp
nhất với vai diễn này.” Thiệu Văn Đình cười cười, vỗ vai cô, sau đó đi
kiểm tra công việc của nhân viên khác một lần nữa.
Cố An Kỳ nhìn
quang cảnh trong hội trường cảm thấy rất thú vị. Các ngôi sao hạng hai
hạng ba đều vây thành vòng tròn quanh minh tinh hạng một, cứ vài người
thì tụ lại thành một nhóm thảo luận với nhau. Cố An Kỳ nhìn ra suy nghĩ
của họ, họ biết vai nam chính sẽ không thuộc về mình nên muốn thông qua
cơ hội này giành được vai nam thứ hoặc vai phụ.
Xuất hiện ở đây
hôm nay đều là những minh tinh hàng đầu, cho dù không giành được vị trí
nam nhân vật chính, đến đây làm quen với các minh tinh khác, chào hỏi
các tiền bối nhằm để lại ấn tượng tốt cho họ thì cũng vô cùng có lợi đối với sự nghiệp tương lai của họ. Phải biết rằng trong giới giải trí,
ngoài thực lực, mối quan hệ cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.
Cố An Kỳ cười khẽ xoay người, xem ra kết quả cuối cùng của buổi tuyển chọn hôm nay sẽ thuộc về một trong những người đang bị vây quanh kia.
“Đạo diễn Thiệu…” Xa xa Cố An Kỳ thấy Hứa Toa Toa đang kéo Kiều Trí Viễn đi
tới, Cố An Kỳ thản nhiên liếc mắt một cái rồi im lặng xoay người, coi
như không thấy.
“Chào đạo diễn Thiệu, cháu là Hứa Toa Toa vừa rồi đã gọi điện thoại cho ngài.” Hứa Toa Toa ân cần tự giới thiệu.
“À.” Thiệu Văn Đình đáp lại đúng một chữ, “Hôm nay tôi không tuyển chọn nữ nghệ sĩ.”
“Cháu biết, ” Hứa Toa Toa cười nói, “Cháu chỉ muốn đến thưởng thức không khí
hôm nay thôi, mặc dù không thể tham gia tuyển chọn, nhưng cháu nghĩ buổi tuyển chọn nào cũng rất quan trọng đối với diễn viên.”
Những lời này của Hứa Toa Toa đã đánh vào lòng Thiệu Văn Đình, nguyên nhân ông tổ chức buổi tuyển chọn cũng không phải bởi vì muốn một đám diễn viên chém giết nhau, cuối cùng chọn ra một người mà ông cần. Ông tổ chức, là vì
muốn diễn viên cảm nhận được khí chất và thủ pháp diễn xuất khác nhau
của mỗi diễn viên ở những thời đại khác nhau. Hứa Toa Toa nói những lời
này đã trúng ý đồ của ông, vốn muốn đuổi người ngoài cuộc Hứa Toa Toa ra ngoài cuối cùng ông cũng không nói gì thêm, âm thầm cho cô ta ở lại.
Hứa Toa Toa nhìn bóng dáng Thiệu Văn Đình rời đi, khóe miệng hơi giương
lên. Dục tốc tắc bất đạt*, ép chặt quá đôi khi làm mình mất đi ưu thế,
trước khi mấy tin tức tích cực về cô ta được đưa ra thì cứ phải lảng
vảng ở trước mặt Thiệu Văn Đình nhiều để quen mặt đã, xây dựng hình
tượng tốt đẹp, sau này đến lúc casting cô ta càng được lợi.
(*Đức Khổng Tử có nói rằng: Vô dục tốc, vô kiến tiểu lợi: “Dục tốc tắc bất
đạt, kiến tiểu lợi tắc đại sự bất thành” Nghĩa là: Chớ muốn mau, chớ
thấy lợi nhỏ: Muốn mau thì không đạt, thấy lợi nhỏ thì việc lớn không
thành.)
Hứa Toa Toa liếc nhìn Cố An Kỳ đang ngồi nhắm mắt nghỉ
ngơi một bên, nở nụ cười mỉa mai. Những cái khác không dám nói, nhưng
người có thể vượt mặt cô ta trong giới giải trí này đã chết từ lâu rồi,
không thể nào sống sót trên đời được nữa. Một khi cô ta đoạt được cơ hội casting, Cố An Kỳ chỉ còn kết cục bị đuổi ra.
Hứa Toa Toa cũng
không chào hỏi Cố An Kỳ, giống như Cố An Kỳ giả vờ như không nhìn thấy
cô ta, cô ta cũng vậy, tự đi về phía Kiều Trí Viễn. Hôm nay Hứa Toa Toa
đến đây có hai nguyên nhân, thứ nhất muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Thiệu Văn Đình, thứ hai muốn trợ giúp Kiều Trí Viễn, giúp anh ta vượt
qua vòng casting.
Hứa Toa Toa đã học được rất nhiều từ chỗ Lâm
Huyên Di, mặc dù cô ta cực kỳ ghét Lâm Huyên Di, nhưng không thể phủ
nhận cách phân tích hay nắm giữ nhân vật cùng với vài thủ thuật khác cô
ta đều học từ Lâm Huyên Di. Hình tượng hay ngoại hình của Kiều Trí Viễn
đều tốt, chẳng qua cách phân tích và nắm giữ nhân vật vẫn chưa đạt tới
trình độ cao nhất*, cho nên cô ta giống như tờ giấy nhỏ gian lận trong
các kì thi, đi theo anh ta, giúp anh ta phân tích nhân vật, giúp anh ta
nghĩ cách thắng lợi.
(nguyên văn: đăng phong tháo cực: 登峰造极 đăng: trèo, phong: đỉnh núi, tháo: đến, đạt tới; cực: tột cùng => nghĩa
đen là trèo đến đỉnh núi cao nhất, nghĩa bóng: đạt đến trình độ cảnh
giới cao nhất)
Qua một lúc lâu, Cố An Kỳ mở mắt, nhìn tình hình
trước mắt nở nụ cười lạnh. Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa đang đứng ở
một góc, bên cạnh có mấy nghệ sĩ nhỏ muốn đến gần nhưng không dám. Mục
đích Hứa Toa Toa hôm nay tới đây tất nhiên cô hiểu, chẳng qua Hứa Toa
Toa đã tính sai, cô ta nghĩ tới nghĩ lui tưởng mình đang giúp Kiều Trí
Viễn, nhưng thực tế thì chưa chắc.
Kiều Trí Viễn hiện tại vì nể
mặt mũi của Hứa Toa Toa mà ngay cả nói chuyện bình thường với hậu bối
cũng không được. Thử nhìn toàn hội trường này xem, đến tham dự tuyển
chọn còn mang bạn gái theo, cũng chỉ có một mình anh ta. Thấy các nam
nghệ sĩ độc thân đi lại, trong lòng anh ta thật sự chưa từng có suy nghĩ bất mãn sao? Cái nhìn của những người khác thật sự anh ta không để ý
sao? Tất nhiên là không.
Tình yêu tuy rằng không cần công bằng,
bình đẳng, nhưng một khi quan hệ phá vỡ hai chữ “Bình đẳng”, có chủ và
tớ thì mối quan hệ sẽ chỉ phát triển theo hướng cực đoan mà thôi.
Cố An Kỳ xoay người, nhìn Tô Dật Phàm đang bị một đám tiểu minh tinh vây
quanh, nở nụ cười nhàn nhạt. Tô Dật Phàm dường như cảm nhận được tầm mắt của cô, nhìn xung quanh một chút, sau đó mỉm cười nhìn về phía Cố An
Kỳ, ngầm vẫy tay ra hiệu.
“An Kỳ tiểu thư, đã đến giờ, ngài còn muốn chuẩn bị thêm gì không?” Một nhân viên đi lên hỏi.
“Không cần, tôi lên sân khấu luôn.” Cố An Kỳ ôn hòa nói, “Cám ơn anh đã nhắc tôi thời gian.”
Thiệu Văn Đình dẫn Cố An Kỳ lên sân khấu, tuyên bố vòng casting cho bộ phim tiếp theo bắt đầu.
“Như báo chí đã viết, buổi tuyển chọn công khai này là để chọn ra vị trí nam chính trong bộ phim của tôi. Bộ phim này có chủ đề tiên hiệp, cho nên
lúc quay sẽ gặp không ít khó khăn, tính cách của nam chính cũng đa dạng, sẽ có sự biến hóa dần dần đối với sự vật hiện tượng. Còn trong quá
trình casting mọi người thích nhân vật có tính cách như thế nào thì tùy, tôi cũng không hạn chế.” Thiệu Văn Đình dừng một chút rồi nói tiếp,
“Được rồi, có thể bắt đầu, mọi người lúc nào thích thì lên sân khấu. Chỉ cần nói tên và số báo danh của mình ra là được.”
“Hả… Chuyện này là sao?” Phía dưới có người thì thầm, “Gọi đến tuyển chọn nam chính,
nhưng tính cách đặc điểm của nam chính thế nào thì nửa chữ cũng không
nói, thế thì sao chúng ta tạo hình nhân vật được?”
“Chỉ nói là
phim tiên hiệp, biết là phim tiên hiệp thì có ích gì? Chúng ta không
biết bay, ở đây lại không có dây treo, không có cả đạo cụ nữa.” Một
người khác phụ họa.
Mọi người thảo luận thì thảo luận, nhưng công việc chuẩn bị vẫn không dừng lại, không ai có ý định từ bỏ. Bây giờ chỉ là khởi đầu, ai biết Thiệu Văn Đình có đánh giá cao cách diễn của họ
hay không? Không đặt ra tính cách nhân vật, xét theo một mức độ nào đó,
thật ra đã kéo gần sự chênh lệch giữa tân binh và tiền bối. Việc miêu tả tính cách nhân vật chẳng ai có thể nói hoàn toàn chính xác, nếu có tính cách cụ thể, như vậy căn cứ vào diễn xuất và kinh nghiệm của diễn viên
mà sẽ sinh ra sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng, nếu tính cách nhân
vật chưa được cụ thể thì sao? Họ hoàn toàn có thể phô diễn cá tính của
bản thân mình. Đây vừa gọi là “Diễn”, vừa gọi là “Thể hiện bản thân” .
Diễn một tính cách không phải mình đương nhiên khó, nhưng nếu chỉ đơn
giản thể hiện bản thân?
Việc này căn bản không chỉ dựa vào diễn
xuất, Cố An Kỳ híp mắt lại, trong lòng cô đã hiểu rõ. Thiệu Văn Đình bề
ngoài là muốn kiểm tra diễn xuất, nhưng thật ra lại muốn dùng cách này
để khảo nghiệm tính cách mọi người. Ông đã đưa ra hai gợi ý:
Đây là một bộ phim tiên hiệp.Tính cách của nhân vật có sự chuyển biến, từ đó ảnh hưởng đến nhân sinh quan.Hai gợi ý này nghe qua thì không thấy gì đặc biệt, nhưng nếu phân tích cẩn
thận, đó sẽ là chìa khóa để vượt qua buổi tuyển chọn. Trước hết nói về
gợi ý thứ hai, tính cách chuyển biến, nhân sinh quan thay đổi, nói cách
khác nhân vật này có khả năng lớn là hồi trẻ tràn đầy sức sống, chăm chỉ rèn luyện bản thân, sau khi trải qua vài chuyện bất thường thì trưởng
thành. Đương nhiên, đây mới chỉ là suy luận, không hoàn toàn chính xác
một trăm phần trăm, nếu quay lại gợi ý thứ nhất, có thể đoán ra đó là
một vị tiên hoặc yêu có bề ngoài và nội tâm là hai thái cực khác hẳn
nhau, sau đó sẽ bùng nổ tại một “Điểm” nào đó, từ đó quan điểm đối với
sự vật hiện tượng hoàn toàn bị thay đổi, chẳng qua xác suất như vậy ít
hơn.
Cố An Kỳ híp mắt, mặc dù quá trình thiếu niên khỏe mạnh
trưởng thành là suy đoán sẽ được rất nhiều người nghĩ đến, nhưng cô lại
nghiêng về suy đoán thứ hai —— một thần tiên hoặc yêu nghiệt. Đây chỉ là trực giác của bản thân cô, không có bất kỳ căn cứ nào.
Mấu chốt
của cuộc chơi này không nằm ở ai khác mà chính là Thiệu Văn Đình, càng
lên sân khấu muộn lại càng có lợi. Thiệu Văn Đình mặc dù có chỉ bảo diễn xuất, nhưng chỉ bảo và diễn lại là hai việc khác nhau. Trong nhiều
phim, vẻ mặt của ông, cảm xúc của ông đều có sự biến hóa rất nhỏ, đây
mới là sự khảo nghiệm chân chính.