牛角尖 : rúc vào sừng trâu; đi vào ngõ cụt (ví với vấn đề không có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề nhỏ không đáng được giải quyết)
Cố
An Kỳ khuấy khuấy cái thìa trong cốc cà phê, nhìn sữa từ từ hòa tan vào
cà phê, ánh mắt cô dần dần thay đổi, có chút xuất thần.
Sau đó
thì sao? Để cô nghĩ lại đã. À, sau đó người kia thản nhiên tuyên bố với
Lâm gia là vợ mình qua đời vì bệnh nặng, con gái cũng mất mạng vì tai
nạn giao thông, không hề quan tâm đến hậu quả nếu bị bại lộ. Cơ mà cũng
đúng, ông ta đã xóa sạch dấu vết, ngoài chuyện Lâm Huyên Di còn sống thì ông ta bóp méo, che giấu hết mọi thứ.
Cậu vốn vẫn nghi ngờ cái
chết của cô, nhưng sau khi thấy bia mộ cũng như nghe người kia nói người lái xe cũng đã qua đời bởi tai nạn ngoài ý muốn này, ông lại cảm thấy
người kia chẳng cần nói dối đến mức này làm gì, vì thế cũng giảm bớt vài phần nghi ngờ.
Lần đó ông về vì công việc nên thời gian rất gấp
gáp, ở lại không được bao lâu đã phải đi, chẳng qua trước khi đi, ông
vẫn bỏ tiền điều tra cái chết của chị và cháu gái mình. Không phải vì
người kia nói dối quá sơ hở, đơn giản chỉ vì sự thận trọng của một
thương nhân nhắc nhở ông chuyện gì cũng có thể có sai sót, tốn thêm một
khoản tiền lớn điều tra thêm cũng không sao.
Sau đó cậu tìm được
một văn phòng thám tử tư điều tra thật giả mọi chuyện. Thám tử tư tốn
không ít tiền và thời gian mới tìm hiểu được sự thật từ một người làm đã về hưu ở Hứa gia, sau đó cậu mới biết đứa cháu gái đáng lẽ nên được
hưởng cuộc sống thiên kim đại tiểu thư vài năm nay sống không khác gì
địa ngục.
Bị đưa đến cô nhi viện, một thời gian sau cô nhi viện
thiếu thốn tài chính nên phải đóng cửa, khi chuẩn bị sáp nhập vào cô nhi viện khác thì cô bỏ trốn, bắt đầu vừa làm thêm bên ngoài vừa học khóa
đào tạo ngôi sao. Sau khi ra mắt, bởi vì cô không có hậu thuẫn cộng thêm tính cách cứng rắn nên đã ăn không ít đau khổ. Bởi vì cô hận cha mình
nên đã sửa lại họ, ra mắt với tên “Lâm Huyên Di”.
Cậu nói chuyện
này cho các thành viên khác của Lâm gia, bởi vậy Lâm gia vô cùng tức
giận. Đại khái bắt đầu từ khi đó, Lâm gia đưa sự nghiệp trở lại trong
nước, mở công ty mới cạnh tranh với Hứa thị.
Lâm gia vẫn muốn
chăm sóc cho cô, muốn cô rời khỏi giới diễn xuất, một lần nữa trở lại
làm Lâm gia đại tiểu thư. Với tài lực của Lâm gia, cô muốn gì được nấy,
không cần phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí làm gì, chẳng qua Cố An Kỳ không đồng ý, cũng không nhận Lâm gia là người thân.
Thứ
nhất, Lâm gia đối với cô mà nói quá mức xa lạ, ngoại trừ hồi nhỏ có đi
đến biệt thự của Lâm gia, cô không còn chút trí nhớ nào khác. Thứ hai,
cô đã không còn là đại tiểu thư rất nhiều năm rồi. Bắt đầu từ ngày rời
khỏi Hứa gia, cô đã từ bỏ tất cả, không hề là đại tiểu thư gì hết. Không ai biết sự thù hận vẫn tồn tại trong lòng cô từ thời thơ ấu, cô đã thề, tương lai chắc chắn phải khiến Hứa gia nhà tan cửa nát, mất cả người
lẫn của.
Hứa Toa Toa mới gia nhập giới diễn xuất, có một tuồng
kịch “thú vị” một như vậy, sao cô có thể bỏ qua? Ai… Chỉ là cô không ngờ đến sự cố rơi xuống vách núi.
“An Kỳ? Sao vậy?” Tô Dật Phàm hỏi.
“À, không có gì.” Cố An Kỳ hoàn hồn.
“Cũng không còn sớm nữa, để anh đưa em về.” Tô Dật Phàm nói, Cố An Kỳ thuận theo gật gật đầu.
Không biết vì sao trong đầu Cố An Kỳ cứ quanh quẩn nghĩ về chuyện này nên
không tập trung cho lắm. Tô Dật Phàm nhìn ra cô khác thường, xoa đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều, có một số việc cũng không khó giải quyết như em nghĩ
đâu.”
“Ừ, em biết.” Chỉ là có một số việc không phải cứ muốn không lao đầu vào ngõ cụt thì là sẽ không lao.
Cố An Kỳ rúc đầu vào lòng Tô Dật Phàm, vươn tay ôm eo anh. Điều này khiến
Tô Dật Phàm khẽ giật mình, bởi từ trước tới nay đều do anh chủ động, còn Cố An Kỳ lại luôn bị động.
“Đừng cử động, chỉ cần một lát thôi.” Cố An Kỳ rầu rĩ nói, Tô Dật Phàm không nói gì, cũng không có hỏi nguyên nhân, chỉ vươn tay ôm Cố An Kỳ chặt hơn.
Cố An Kỳ không nói cũng không cử động, cô cảm thấy thật mệt mỏi. những xiềng xích trong quá
khứ, cô thừa nhận, trên lưng suốt hơn hai mươi năm khiến cô thật mệt
mỏi. Đôi khi cô cũng nghĩ, nếu cha mẹ cô chỉ là người bình thường, là
đôi vợ chồng thương yêu nhau thì cuộc sống bây giờ của cô ra sao? Sống
những ngày tháng vô lo vô nghĩ, thỉnh thoảng cùng bạn bè ra ngoài ăn
uống, rồi lại thỉnh thoảng làm nũng cha mẹ sao?
Cô không biết nên trả lời như thế nào, vì cô cũng không biết phải tưởng tượng ra sao.
Cô dựa sát vào ngực Tô Dật Phàm, lạnh nhạt hỏi, “Dật Phàm, nếu em không tốt như trong tưởng tượng của anh thì anh sẽ làm gì?”
Đúng vậy, một khi cô nghĩ đến mẹ trong quá khứ rất khó bình tĩnh lại, giống
lời của cậu đã nói, có lúc cha mẹ rất yêu thương nhau, nhưng sau đó tất
cả đều thay đổi, cha đối xử với mẹ như người xa lạ, bức chết mẹ, mà ngay cả cô——con gái của ông ta cũng bị vứt bỏ như rác rưởi. Cho dù bề ngoài
có thờ ơ đến mức nào thì trong lòng vẫn để ý.
“Em chính là em,
cho dù em có thay đổi thế nào anh cũng sẽ không rời bỏ em. Tin tưởng anh nhiều hơn, được không?” Tô Dật Phàm nói, tay lại ôm Cố An Kỳ chặt hơn.
Anh không biết vì sao Cố An Kỳ lại bất an như vậy, cũng không biết vì sao
cô lại mất bình tĩnh như thế, nhưng anh muốn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Cố An Kỳ im lặng rúc vào trong lòng anh. Đã quá nhiều người nói dối cô, đã quá nhiều người lừa gạt cô, cô nhìn ra được ai đang nói dối, ai không.
Không chỉ dựa vào phân tích động tác cơ thể theo tâm lý học, mà còn dựa
vào trực giác của cô.
“Đừng bao giờ nói dối em.” Cố An Kỳ nói,
“Một câu cũng không được nói dối, nếu không thể nói, anh có thể không
nói, nhưng một khi đã nói ra thì không được dối em.”
“Anh vĩnh viễn sẽ không nói dối.” Tô Dật Phàm nói.
Đêm đó Cố An Kỳ mơ hai giấc mơ… Giấc mơ đầu tiên là những hình ảnh khi còn
nhỏ, có người kia luôn ở bên cạnh che chở cô, có người kia ép mẹ ký đơn
ly hôn, có Cao Á ở bên cạnh châm chọc khiêu khích, có mẹ qua đời. Nửa
đêm cô tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, làm thế nào cũng không ngủ
được nữa. Vì ngày mai còn có công việc nên cô uống một viên thuốc ngủ.
Cô mơ giấc mơ thứ hai, trong mơ Tô Dật Phàm kéo tay cô đi ra biển, cô ngồi trên bờ cát mặc gió biển thổi tung mái tóc, Tô Dật Phàm lặng lẽ nắm tay cô, hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn, sau đó Tô Dật Phàm một mình rời khỏi, để lại cô vẫn ở nguyên tại chỗ, không hề cử động, cứ như vậy,
giống một tảng đá ngồi trên bãi cát. Cuối cùng Tô Dật Phàm có trở lại
hay không cô không nhớ, chỉ nhớ một mình cô đứng ở bờ biển rất rất lâu,
rất nhiều người đến người đi nhưng dường như không nhìn thấy cô, lần
lượt đi qua cô. Tất cả mọi người đều tiền về phía trước, chỉ có một mình cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sau khi tỉnh lại, Cố An Kỳ nở nụ cười đau khổ, tin tưởng người khác, cũng không phải chuyện đơn giản.
Rửa mặt rồi trang điểm nhẹ, cô ra khỏi cửa, Chu Á Kiệt đã ở dưới lầu chờ
cô. Hôm nay cô phải đến làm giám khảo, để tránh tai tiếng cô không đi
cùng Tô Dật Phàm.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nhận điện thoại.
“An Kỳ, dậy chưa? Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Giọng nói trầm thấp của Tô Dật Phàm từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.
Giọng nói của anh có một loại ma lực khiến người ta an tâm, Cố An Kỳ mỉm
cười: “Em dậy lâu rồi, bây giờ đang đi đến nơi casting, anh đến chưa?”
“Anh vừa đến xong.” Tô Dật Phàm nghe giọng điệu của Cố An Kỳ thì nhẹ nhàng
thở ra. Tối qua anh vẫn lo Cố An Kỳ ngủ không ngon hoặc mất ngủ, nay
nghe thấy giọng nói bình tĩnh của cô, anh coi như yên tâm.
“Ừ…”
Cố An Kỳ không nói quá nhiều, cầm di động lắng nghe, “Anh còn phải chẩun bị đúng không, em không quấy rầy anh nữa, khi nào casting xong nói
sau.”
“Được.” Tô Dật Phàm nói xong cúp máy.
“Dật Phàm vừa
gọi cho cô à ?” Chu Á Kiệt trêu chọc, “Ha ha, lúc trước tôi đã nói hai
người rất xứng đôi mà, thấy chưa, tôi nói không sai đúng không?”
“Vâng… Anh còn nói tôi xứng với nhiều người khác nữa cơ.” Cố An Kỳ bình thản
nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như lơ đãng nói, không lưu tình chút nào lật tẩy Chu Á Kiệt.
“Khụ khụ, ” Chu Á Kiệt gậy ông đập lưng ông,
“Hôm nay cô làm giám khảo, vậy vai diễn này coi như đã nằm trong tay Tô
Dật Phàm đúng không?”
“Ai biết được?” Cố An Kỳ không để ý trả
lời, “Tôi sẽ không vì anh ấy là bạn trai của tôi mà thiên vị, điểm này
tôi tin tưởng anh cũng nghĩ thế. Gian lận giúp anh ấy, đối với cả tôi
với anh ấy mà nói đều là sỉ nhục. Thà không giành được vai diễn này chứ
không thèm kiểu gian lận. Chẳng qua tôi tin diễn xuất của anh ấy rất
xuất sắc, nếu cứ phát huy như vậy thì khả năng giành được vai diễn là
rất cao.”
“Vậy à?…” Chu Á Kiệt không nói nữa, anh biết Cố An Kỳ trong lòng có tính toán, cho dù nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Trên đường đi Cố An Kỳ không hề chủ động nói chuyện, cô không ngừng hít sâu
điều chỉnh lại tâm trạng. Tâm lý có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hàng ngày, cô không thể dao động, cô phải tin tưởng con đường mình đã chọn,
tiếp tục bước đi mới là chuyện cô nên làm.
Rất nhanh, rất nhanh cơn ác mộng kia sẽ kết thúc…