Chu Á Kiệt vừa thấy vẻ mặt này của Cố An Kỳ thì trong lòng đại khái đã
hiểu ý của cô. Anh mỉm cười nói tiếp: “Tô Dật Phàm không quá am hiểu
việc viết lời, nếu thật sự nhờ cậu ấy viết giai điệu thì sau đó có thể
mời chuyên gia viết lời cũng được.”
“Chuyện viết lời anh không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết.” Cố An Kỳ nheo mắt nói.
“Ấy? Nhưng cô có biết viết lời đâu, Tô Dật Phàm lại cũng không am hiểu…” Chu Á Kiệt nghi ngờ hỏi, “Quan trọng là lời phải khớp với nhạc.”
“Ừ, tôi nghĩ tôi sẽ tự viết.” Không phải là Vong Ưu thảo, mà sẽ do chính Cố An Kỳ chắp bút.
“Cô? Cô đã học viết lời bao giờ đâu.” Chu Á Kiệt vô cùng nghi ngờ.
“Chu tiên sinh nghĩ khả năng viết lời của Vong Ưu thảo đến đâu?” Cố An Kỳ cười nhìn Chu Á Kiệt.
“Ý cô là…” Chu Á Kiệt kinh ngạc dừng vài giây, “Đúng rồi, đúng rồi, tôi
phải nhận ra từ sớm mới phải, trừ những người nhờ vả ra thì những người
cô giúp đều là những người mà cô biết, đầu tiên là Tiêu Thắng Hinh, sau
đó là Liêu Nhã Hân.”
Chu Á Kiệt thì thào nói, lúc này quả thật
anh hơi giật mình, anh thật sự không ngờ Cố An Kỳ chẳng những xuất sắc
về diễn xuất và ca hát, mà thậm chí ngay cả lĩnh vực sáng tác cô cũng
đứng đầu. Cách đây không lâu có một lễ trao giải âm nhạc, người đoạt
giải người viết lời xuất sắc nhất chính là Vong Ưu thảo. Lúc ấy mọi
người đều rất muốn nhân cơ hội này nhìn xem Vong Ưu rốt cuộc là thần
thánh phương nào, muốn cô tự lên đài nhận thưởng, nhưng không nghĩ tới
cô không đến mà để người hợp tác cùng mình là Hà Viễn Hàng nhận thay.
Năng lực viết lời của Vong Ưu thảo là không thể nghi ngờ, mấy ca khúc do cô
viết không cái nào là không bán chạy, mặc dù giai điệu cũng được khen,
nhưng lời ca do cô viết được không ít người ca ngợi, chẳng những hấp
dẫn, mà còn miêu tả tinh tế cảm xúc của nhân vật trong bài hát qua các
giai đoạn thời gian.”Đông phong” vẫn tìm kiếm Vong Ưu thảo, chỉ không
ngờ Vong Ưu thảo lại là người “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.
Cố An Kỳ, cô đúng là có tiềm năng ngoài sức tưởng tượng của anh, nhưng tiềm năng của cô đến đâu, thật sự rất khó đoán.
“Vì sao lại nói cho tôi biết, không định giấu tôi sao?” Chu Á Kiệt nhíu mày hỏi.
“Không có gì phải giấu cả.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Anh là quản lý của tôi,
tôi cũng nên nói một số chuyện với anh. Hơn nữa, tôi cũng không định
giấu giếm mãi. Trong tương lai nếu muốn bật lên, còn cần Chu tiên sinh
giúp tôi ra mặt giải quyết vài việc. Đương nhiên, tôi chưa muốn công
khai chuyện này ngay, cho nên mong Chu tiên sinh giữ bí mật giúp tôi,
đừng nói cho bất kì ai, cho dù Âu Dương tiên sinh cũng không được.”
“Vì sao? Thêm một danh hiệu thì có thể cô sẽ càng có nhiều người hâm mộ hơn mà.” Chu Á Kiệt khó hiểu.
“Tôi sợ phiền toái.” Cố An Kỳ trả lời thẳng.
Giống như vừa rồi Chu Á Kiệt nói đến chuyện nhờ sáng tác, cô cũng không muốn
người khác nhờ cô viết lời. Nếu người nhờ là một người bạn không thích,
nhưng hai người lại có mối quan hệ hợp tác thì phải làm thế nào? Bạn từ
chối sẽ bị nói là “Mắc bệnh ngôi sao”, “Cho mình là tài giỏi”. Năm đó Cố An Kỳ khi vẫn còn là một nghệ sĩ nhỏ bé đã bắt đầu viết lời cho ngôi
sao hàng đầu, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó càng ngày phải viết
nhiều hơn, mà có vài thể loại cô không quá am hiểu, muốn từ chối, nhưng
đối phương cứ nói “Không sao đâu”, ép cô phải viết, cô quả thật cảm thấy bất lực. Suy nghĩ mất mấy tuần, vất vả vắt hết óc mới viết xong, cuối
cùng nhận được lời bình luận “Không dốc hết sức”, “Cô đang khinh thường
tôi sao?” linh tinh.
Cảm giác cố ép buộc bản thân viết lời, không thể hạ quyết tâm thật sự rất tệ, cô không muốn mình cứ phải cân nhắc
các mối quan hệ trong lúc đó. Việc này sẽ khiến cô khó chịu.
“Cho dù tôi không nói cho người khác cô là Vong Ưu thảo, nhưng một khi cô
viết lời sẽ có người nhận ra năng lực của cô, lúc đó người muốn mời cô
viết lời chắc chắc không ít.” Chu Á Kiệt nhíu mày nói.
“Ha ha,
cho nên lúc đó mới cần sự giúp đỡ của anh.” Cố An Kỳ thoải mái nói, nếu
không cô đột nhiên tiết lộ bí mật đã che giấu lâu như vậy cho Chu Á Kiệt để làm gì?
Chu Á Kiệt nghe vậy biết mình đã bị Cố An Kỳ tính kế. Anh trầm mặc một lát, cuối cùng nói: “Được, tôi sẽ không nói cho bất kì ai, nhưng nếu công ty thật sự không tìm được ai viết lời, mong cô sẽ hỗ trợ.”
“Tôi sẽ không giảm giá đâu, ” Cố An Kỳ nhướn mày, “Tất cả vẫn thu theo giá gốc.”
“Không thành vấn đề.” Chu Á Kiệt nói xong lại bổ sung thêm, “Tôi sẽ không tiết lộ tin tức của cô cho ai hết.”
“Tôi tin anh.” Cố An Kỳ miễn cưỡng trả lời, “Anh là một quản lý đáng tin,
biết làm gì mới thu được lợi ích lớn nhất. Nếu anh tiết lộ cho người
khác việc tôi biết viết lời, như vậy tôi dám khẳng định, sau này tôi sẽ
không giúp người trong công ty viết một từ nào, còn nếu để tôi tiếp tục
núp trong bóng tối, thỉnh thoảng trong lúc rảnh tôi sẽ viết một hai bài, nếu cần thiết.”
“Khụ khụ, cô yên tâm đi… Tôi sẽ không nói lung
tung.” Thật ra Chu Á Kiệt đã từng có ý nghĩ này, nhưng xem ra Cố An Kỳ
đã nhìn thấu anh, cũng đang đề phòng anh. Xem ra đúng là không thể đánh
giá thấp Cố An Kỳ.
Đến buổi chiều, Tô Dật Phàm kết thúc công việc, cùng Cố An Kỳ đến một hàng ăn nhỏ ăn cơm.
“Dật Phàm, công ty chuẩn bị cho em ra album.” Đến khi ăn được một nửa, Cố An Kỳ đột nhiên mở miệng.
“Hả? Đây là chuyện tốt, đã chọn được bài hát chưa?” Tô Dật Phàm hỏi.
“Vấn đề là ở bài hát.” Cố An Kỳ thấy chủ đề vòng tới bài hát thì không vòng
vèo mà nói thẳng, “Cũng nhận được mấy bài, nhưng em chưa ưng bài nào.”
Thật ra, Cố An Kỳ biết không ít nhà soạn nhạc trong giới, người có thể tạo
ra những bài hát hay cũng rất nhiều. Chẳng nói đâu xa, phía sau cô còn
có nhóm của Hà Viễn Hàng. Chẳng qua bây giờ khác trước, đây là ca khúc
đầu tiên cô phát hành, cô muốn hợp tác với Tô Dật Phàm, muốn thử cảm
giác anh phổ nhạc cô viết lời. Cô không phủ nhận mình hơi khoe khoang,
nhưng cô rất muốn Tô Dật Phàm viết một ca khúc vì cô. Cô muốn biết tình
cảm anh dành cho cô hóa thành bài hát sẽ như thế nào.
“Việc quan
trọng nhất là lựa chọn bài hát đúng không?” Tô Dật Phàm dừng một chút
rồi nói tiếp,”Đây là lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc của em, vì vậy phải chọn bài hát cẩn thận.”
“Xì” Cố An Kỳ không nhịn được bật
cười, “Cái gì mà lần đánh dấu sự trở lại giới âm nhạc chứ? Sự quan tâm
chú yếu của em vẫn đặt lên giới diễn xuất thôi, anh cũng không phải
không biết. Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, mấy ca khúc kia em còn chưa xem, chẳng qua nếu là album đầu tiên em muốn dành nhiều tâm huyết một
chút , nên muốn tự sáng tác một bài hát. Này, em đang nhờ anh viết hộ
đấy, sao không có phản ứng gì?”
“Bài hát viết cho em anh chuẩn bị từ lâu rồi, mười năm qua, anh đã viết được một hộp lớn.” Tô Dật Phàm
xoa đầu Cố An Kỳ, nửa đùa nửa thật nói.
Cố An Kỳ không ngờ anh
lại nói như vậy, nhất thời sững sờ. Cô biết Tô Dật Phàm mặc dù giọng
điệu là đùa giỡn, nhưng thực ra đang nghiêm túc nói ra sự thật. Cố An Kỳ không dự đoán được kết quả như vậy, nên cuối cùng cô mới là người xấu
hổ ho khan hai tiếng.
“Sao thế? Bị sặc sao?” Tô Dật Phàm mỉm cười nhìn Cố An Kỳ, trêu chọc cô. Anh phát hiện Cố An Kỳ thật ra rất thú vị, trước khi hẹn hò, Cố An Kỳ giống như một người bình tĩnh không có quá
nhiều cảm xúc, lạnh lùng chỉ quan tâm chuyện của mình, tình toán ngay cả với bản thân mình, giống như cô mục tiêu của cô chỉ có chiến thắng, còn những cái khác không quan trọng. Tựa như nhận xét của fan Cố An Kỳ, Cố
An Kỳ trong cảm nhận của người khác như một nữ thần không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sự ấm áp, lương thiện của cô, không phải là “mặt nạ” giống như cô nói, mà là phẩm chất thật sự trong lòng cô.
Tô Dật Phàm yêu Cố An Kỳ như vậy, đau lòng Cố An Kỳ như vậy, muốn chăm sóc cho cô thật tốt.
Sau khi hẹn hò, Tô Dật Phàm phát hiện cô có rất nhiều điểm thú vị. Hình
tượng nữ thần càng ngày càng có xu hướng biến thành “người thường”, sống động hẳn lên. Thật ra nếu bình thường để ý lời cô nói sẽ không khó phát hiện, Cố An Kỳ là người thích trêu đùa, càng là người thân thiết cô lại càng đùa dai. Chẳng qua phần lớn thời điểm ngoài miệng cô cứng rắn
nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ, chứ không phải không thích người bên
cạnh. Ngày thường cô cũng rất dễ xấu hổ, chẳng qua đều dùng vẻ mặt lạnh
lùng để che giấu đi, hoặc giống như bây giờ ho nhẹ hai tiếng nói sang
chuyện khác. Cô không dễ dàng xù lông, nhưng lại thù rất dai.
Càng hẹn hò lâu, Tô Dật Phàm lại càng cảm thấy Cố An Kỳ hoạt bát. Trước đây
anh vẫn dùng hai chữ “thanh cao” để miêu tả Cố An Kỳ, nhưng hiện tại anh lại đối với anh, Cố An Kỳ càng ngày càng giống “một cô bạn gái đáng
yêu”. Anh vẫn yêu Cố An Kỳ, không, phải nói là còn yêu hơn trước đây.
“Anh vừa nói là một hộp lớn đúng không, sau này em sẽ kiểm tra.” Cố An Kỳ
nhìn dáng vẻ Tô Dật Phàm thì thẹn quá thành giận trừng mắt với anh.
“Được được được…” Tô Dật Phàm dường như cũng không quá để ý, thay vào đó đột nhiên ghé sát lại.
“Làm gì vậy?” Cố An Kỳ không quen hỏi.
“Trên mặt em dính bẩn, anh lau đi cho em thôi.” Tô Dật Phàm nói, giơ tờ giấy
ăn có dính sốt mayonnaise cho Cố An Kỳ xem. Cố An Kỳ không nói gì, giả
vờ bình tĩnh gật đầu.
“Ngày mai em có đến không?” Tô Dật Phàm đột nhiên hỏi.
“Hả?” Cố An Kỳ phản ứng chậm, “Có chứ, mai em là một trong ban giám khảo đó, sao có thể không đến được?”
Ngày mai chính là buổi tuyển chọn nam diễn viên chính cho bộ phim《 Thạch nữ
》, với tư cách là nữ diễn viên chính do đích thân đạo diễn Thiệu Thiệu
Văn Đình chọn lựa, cô được mời làm giám khảo, quyết định xem ai phù hợp
với vai nam diễn viên chính.
“À, em sẽ không giúp anh gian lận đâu.” Cố An Kỳ dường như nhớ tới điều gì đó.
“Tại sao anh phải cần em giúp anh gian lận?” Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.
“Em đương nhiên biết anh không cần em giúp gian lận, cho nên ngày mai cho
dù thế nào anh cũng phải cố gắng hết sức. Em nghe nói có rất nhiều nam
nghệ sĩ đến tham gia, thực lực cũng không yếu.” Cố An Kỳ giải quyết xong đồ ăn của mình, nhẹ nhàng lau miệng.
“Anh biết.” Tô Dật Phàm nở nụ cười, không nói nhiều thêm.
Cố An Kỳ không nói cho Tô Dật Phàm biết việc Hứa Toa Toa đã bị out khỏi
phim điện ảnh Hollywood, vì vậy đang xin xỏ Thiệu Văn Đình cho cô ta làm nữ chính. Tuy rằng chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của cô, cô chưa từng
nghĩ Hứa Toa Toa vẫn để quản lý của mình đến xin xỏ Thiệu Văn Đình cho
cô ta thêm cơ hội, nhưng nếu sự việc đã rồi, cô nên nghĩ cách giải
quyết, chứ không phải chắp tay dâng vị trí nữ chính cho cô ta.
Cố An Kỳ cảm thấy việc này là chuyện của một mình cô, tự cô có thể giải
quyết. Không cần phải kéo theo Tô Dật Phàm quan tâm cùng với cô.
Hừm… Cô không ngờ nhanh như vậy đã tiếp xúc với Hứa Toa Toa, đối đầu với cô
ta lúc này nằm ngoài dự đoán của cô. Cô vẫn nghĩ mấy chuyện diễn cùng
nhau như thế này sẽ không xảy ra trong tương lai gần. Cao Á thay mặt
quản lý công ty Hứa thị đã chỉ còn thùng rỗng, phần lớn cố phần của công ty đã bị Lâm gia thu vào túi. Đối với chuyện này Cố An Kỳ chỉ thờ ơ
lạnh nhạt, với cô, Lâm thị sáp nhập Hứa thị là chuyện công bằng nhất.
Lúc trước người kia có thể mở công ty, có khoản tiền lớn để duy trì không
phải dựa vào tài năng hay mối quan hệ của chính mình, mà ông ta dựa vào
Lâm gia, nhà mẹ đẻ của mẹ cô, nhưng đến khi có quyền có thế rồi lập tức
đá văng mẹ cô. Lúc ấy Lâm gia cũng không biết người kia đã làm những
chuyện như vậy, bởi vì xí nghiệp Lâm gia đều ở nước ngoài, gia đình cũng ở bên đó luôn. Mọi người không biết chuyện của mẹ, cũng không biết cô
đã trở thành cô nhi, bị đưa đến “Cô nhi viện”. Bởi vì trong trí nhớ mọi
người, người kia và mẹ là cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, ông ta luôn
coi lời mẹ nói là trời, là người rất yêu vợ, không ai nghĩ đến, ông ta
lại không biết xấu hổ, làm ra những chuyện lòng lang dạ sói.
Có
một năm cậu trẻ trở về du lịch, nhân tiện qua thăm tình hình của mẹ,
người kia còn thản nhiên nói mẹ đã bị bệnh chết, nhưng bởi vì trước đó
đã được hưởng sự chăm sóc y tế tốt nhất nên lúc qua đời cũng không hề
đau đớn. Cậu trẻ mặc dù khó chịu với người phụ nữ bên cạnh ông ta, nhưng dù sao mẹ cũng đã mất, người đó cũng đã tái hôn, ông cũng không biết
nói gì hơn. Sau đó ông hỏi người kia thế còn đứa bé thì sao. Ha ha, biết người kia trả lời như thế nào không?
Ông ta nói cô đã chết, chết trong một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn do say rượu. Nực cười làm sao,
lúc trước cô không hề mất bố, vẫn còn người thân khác nhưng lại bị coi
như trẻ mồ côi ném vào cô nhi viện, rồi sau đó? Rõ ràng còn sống, lại bị thờ cúng như đã chết. Người kia vì muốn cậu trẻ tin tưởng còn xây bia
mộ cho cô rồi dẫn cậu trẻ đi tảo mộ.
Buồn cười không? Đúng vậy,
quá buồn cười, sau này khi Cố An Kỳ nghe được cũng phải cười ra tiếng.
Có lẽ giống như cô muốn lập bia mộ cho người kia, trong lòng người kia
cô cũng đã chết. Có lẽ ông ta vẫn nghĩ ông ta chỉ có một đứa con gái là
Hứa Toa Toa. Nếu không phải sau đó Lâm Huyên Di càng ngày càng có giá
trị lợi dụng, có lẽ cho đến lúc chết ông ta cũng không nhớ, mình còn một đứa con gái bị vứt bỏ ở nơi xa…