“Việc này…” Vẻ mặt Thiệu Văn Đình khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
“Đạo diễn Thiệu, Toa Toa nhà chúng tôi rất thích diễn xuất, tài năng của cô
ấy thì cũng được người trong giới công nhận rồi, mong ngài cho cô ấy một cơ hội.” Tống Khánh Phong nói, bám chặt lấy Thiệu Văn Đình không buông.
Tai mắt của “Thời đại tinh thượng” đúng là không phải vừa, Thiệu Văn Đình
chỉ vừa mới quyết định tái xuất giang hồ chuẩn bị quay phim, họ đã vội
vàng chạy đến đòi một vai. Cố An Kỳ lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ. Diễn viên diễn đồng thời nhiều bộ phim không được các đạo diễn ưa chuộng.
Không nói đến việc thời gian quay xung đột, diễn viên rất dễ nhầm các
nhân vật mà bị hỗn loạn cảm xúc.
Hiện tại Hứa Toa Toa đã gióng
trống khua chiêng với bên ngoài, tuyên bố muốn đầu quân ra nước ngoài
bằng cách tham gia vào phim bom tấn Hollywood. Toàn bộ thời gian của cô
ta đã phải đặt hết lên phim của Jim Victoria, làm gì còn sức lực nghiên
cứu nhân vật của Thiệu Văn Đình? Cho dù thật sự cô ta có thời gian đi
chăng nữa, cô ta cũng không thể chỉ trong một tuần thoát khỏi toàn bộ
một nhân vật rồi lại nhập vào một nhân vật khác. Mà bối cảnh quay phim
của Jim đều ở châu Úc hoặc châu Mỹ, cô ta bay tới bay lui cũng tốn không tí thời gian, chưa kể đến trường hợp thời tiết xấu không về kịp.
“Bây giờ còn có người chuẩn bị casting, anh nói những lời đó là có ý gì?”
Thiệu Văn Đình cau mày nói, “Hứa Toa Toa phải ra nước ngoài quay phim,
chạy tới chạy lui, chính cô ta cũng mệt, tôi không thể nào chỉ chăm chăm thay đổi theo thời gian của cô ta được. Lần này thật sự không hợp tác
được đâu.”
“Đạo diễn Thiệu…”
“Được rồi được rồi, anh về
trước đi.” Tống Khánh Phong còn muốn nói gì đó lại bị Thiệu Văn Đình cắt ngang, “Tôi còn phải casting, An Kỳ cũng rất bận việc, không rảnh ngồi
nghe anh nói đâu, mất hết cả thời gian.”
“Đạo diễn Thiệu, ngài
cho Toa Toa một cơ hội đi, nếu cô ấy được diễn thì hiệu quả sẽ rất tuyệt vời.” Tống Khánh Phong chưa từ bỏ ý định, vẫn cố bám trụ lại, “Phim của đạo diễn Jim Victoria không tốn nhiều thời gian quay đâu. Mong ngài cho cô ấy một cơ hội.”
“Phim của cô ta tôi đã xem qua, cũng khá,
nhưng nếu diễn đồng thời cả hai, cô ta sẽ không có được trạng thái tốt
nhất.” Thiệu Văn Đình nói, “Tôi không có thời gian tán gẫu với anh, bây
giờ tôi muốn casting, nếu anh vẫn còn chuyện muốn nói thì xin chờ bên
ngoài, lát nữa chúng ta sẽ thảo luận.”
Tống Khánh Phong cắn chặt răng, nhíu mày nhìn Cố An Kỳ vẫn đang đứng một bên chờ casting, sau đó bước ra ngoài.
“Ai, ngại quá, để cô phải chờ lâu.” Thiệu Văn Đình nói, kéo ghế cho Cố An Kỳ ngồi.
“Không sao đâu, đạo diễn Thiệu.” Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, giống như chưa từng chứng kiến Tống Khánh Phong tới đây ầm ĩ muốn Thiệu Văn Đình đưa
vai diễn cho Hứa Toa Toa.
“Ngồi đi, trước khi casting tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô.” Thiệu Văn Đình nói.
“Vâng.” Cố An Kỳ gật gật đầu rồi ngồi xuống.
“Tôi muốn biết cảm giác diễn xuất với cô là gì?” Thiệu Văn Đình không thảo
luận nội dung liên quan đến vai diễn mà thay vào đó hỏi cái khác.
“Cảm giác diễn xuất… Thật ra cháu cảm thấy càng diễn nhiều thì cảm giác lại
càng thay đổi. Nếu ban đầu chỉ là đi bắt chước vỏ ngoài, quan sát rồi
sao chép động tác của người khác thì sau này lại phân tích tại sao người đó lại làm như vậy, lại có phản ứng như thế. Tiếp theo đó nữa là nhập
vào cảm xúc của đối phương để diễn.” Cố An Kỳ nói, “Cảm giác diễn xuất
rất mới mẻ, rất thú vị, mỗi khi diễn một bộ lại có cảm giác thay đổi
không hề giống nhau, nhưng cũng rất hay ho.”
“Thật sự thú vị ư? Đây là nguyên nhân cô không diễn nhân vật chính mà đi diễn nhiều vai phụ nhỏ ư?” Thiệu Văn Đình cười hỏi.
“Đúng vậy, vừa là vì thú vị, vừa là vì trong khoảng thời gian ngắn được tiếp
xúc với nhiều nhân vật khác nhau, trải qua những cuộc đời khác nhau, từ
đó học hỏi thêm vài thứ, đây là những trải nghiệm quan trọng nhưng cũng
rất tốt đẹp.” Cố An Kỳ cười, trả lời một cách thành thực.
“Cô đúng là người rất thú vị.” Thiệu Văn Đình nói, “Vai phụ so với vai
chính có thời gian quay ít hơn, vừa giúp cô học hỏi được từ vai diễn một cách nhanh chóng, lại có thể mở rộng con đường diễn xuất của cô. Cô khá thông minh.”
“Đạo diễn Thiệu quá khen.” Cố An Kỳ mỉm cười, không nói gì thêm.
“Tôi đã xem phim của cô, cảm giác khác nhau hoàn toàn, ngày trước thì diễn
rất cứng, nhưng bắt đầu từ MV của Trịnh Văn Quân cô giống như lột xác,
nắm rất chắc cảm giác diễn xuất.” Thiệu Văn Đình nói, “Có thể nói cho
tôi biết sao cô lại thông suốt được không?”
“Đây cũng chẳng phải
là bí mật gì.” Cố An Kỳ thản nhiên nói, “Lúc ấy cháu bị thua ở một trò
chơi trong một chương trình nên bị trừng phạt, sau đó điện áp không được khống chế tốt nên cháu bị đưa đi bệnh viện, sau khi tỉnh lại cháu đã
suy nghĩ rất nhiều, cách nhìn nhận mọi thứ cũng không giống trước.”
Cố An Kỳ cũng không nói về chuyện tráo đổi linh hồn, chỉ miêu tả qua loa tình hình của “Cố An Kỳ” lúc đó.
“Ừ…” Thiệu Văn Đình gật gật đầu, có vẻ như khá hài lòng với câu trả lời của
Cố An Kỳ, “Vậy cô có ý kiến gì với giới nghệ thuật hiện tại không?”
Thình lình, Thiệu Văn Đình ném ra một câu hỏi nhìn như đơn giản nhưng thực
chất lại vô cùng phức tạp. Đây là dấu chấm hỏi đối với giới nghệ thuật,
đồng thời cũng là một dấu hỏi đối với bản thân Cố An Kỳ. Ông muốn Cố An
Kỳ trả lời vấn đề này, nói ra cách nghĩ của cô.
“Giới nghệ thuật
bây giờ sao?” Cố An Kỳ trầm ngâm một lát, “Giới nghệ thuật chính là cách gọi của người ngoài với vòng nghệ thuật, nó tự khoanh vùng với nhau
thành một vòng nên hay còn được gọi là vòng luẩn quẩn. Người ngoài rất
khó vào, người ở trong cũng chẳng dễ để ra. Từng tốp từng tốp tân binh
tiến vào làm cái vòng đó bị thay đổi rất nhanh. Thay đổi quá nhanh cũng không phải chuyện xấu, thích nghi được thì tồn tại là quy luật của giới này, chẳng qua việc này làm cho vài diễn viên có khả năng nhưng lại
không có cơ hội xuất hiện nhiều, cuối cùng trải qua cuộc đời tăm tối vất vả. Diễn viên tiền bối sẽ giữ lại cho bản thân ít bản lĩnh để so đấu
với hậu bối thông qua thế lực, còn hậu bối thì phòng bị tiền bối, hai
bên cảnh giác, nghi ngờ nhau, rất khó để cả hai cùng tiến bộ.”
“Xin lỗi, hình như cháu đã hơi tự cho là đúng.” Cố An Kỳ cảm thấy mình đã nói quá xa.
“Cô nói không sai, đừng để ý.” Thiệu Văn Đình nói, “Qủa nhiên cô là người
rất kì diệu, không giống như những diễn viên thế hệ mới mà như cùng thời của tôi và nhà giáo Tống Văn Anh. Những diễn viên bằng tuổi cô tôi đã
gặp rất nhiều, nhưng người suy nghĩ thấu đáo như cô thì lại rất ít. Cô
và người kia có cách nghĩ rất giống nhau, quả thật rất giống…”
“Cháu giống ai cơ?” Cố An Kỳ không khỏi tò mò hỏi.
“Năm đó trong giới diễn xuất, ngoài nhà giáo Tống Văn Anh, còn có một nữ
diễn viên được xưng là ‘Đứng trên đỉnh tháp của giới diễn xuất’. Nói như vậy cô đã biết chưa?” Thiệu Văn Đình hỏi.
“Ngài muốn nói đến Tần Thu Thuần tiền bối sao?” Cố An Kỳ tò mò hỏi.
“Không sai, chính là cô ấy. Ngày trước cô ấy cũng là người như vậy…” Thiệu Văn Đình hoài niệm, “Nhân vật này vốn tôi muốn dành cho cô ấy, nhưng không
ngờ còn chưa kịp đọc kịch bản cô ấy đã qua đời. Sau đó tôi đã từng cạn
kiệt ý tưởng cho kịch bản, cho đến khi gặp được Lâm Huyên Di. Lâm Huyên
Di là diễn viên rất giỏi, chẳng những diễn xuất xuất chúng, mà khí chất
cũng rất độc đáo. Con bé và Tần Thu Thuần cho người ta cảm giác giống
nhau, giống như đang ở trần gian nhưng lại không thuộc về nơi đây. Tôi
vốn định để con bé diễn bộ này, nhưng chưa liên lạc được thì nó đã xảy
ra chuyện ngoài ý muốn… Ai… Thật đáng tiếc. Sau này tôi cũng tìm kiếm
những nữ diễn viên phù hợp với nhân vật, nhưng không ai có thể nhìn mọi
chuyện thấu triệt mà không bị hãm sâu vào vũng bùn của giới giải trí.”
“Tôi từng nói với nhà giáo Tống Văn Anh diễn viên cho bộ phim này rất khó
tìm, khi đó sau khi hỏi yêu cầu của tôi thì bà ấy đề cử cô. Nói thật,
tôi vốn vẫn nghi ngờ, cô và Thu Thuần có quá nhiều điểm khác nhau, nhưng hôm nay xem ra, hai người lại có một chỗ cực kì giống nhau. Cách nghĩ
và sự nhiệt huyết của hai người đều rất giống. Mặc dù cô cũng có ý chí
vươn lên, cũng có dã tâm giống cô ấy, nhưng bản lĩnh của cô có đủ hay
không thì còn phải quan sát thêm.”
“Phim của tôi là về đề tài
tiên hiệp. Nữ nhân vật chính là một thạch nữ không hiểu dục vọng của
nhân gian, trí nhớ nàng bị phong ấn trong chính thanh kiếm nàng dùng để
canh giữ ngọn núi, vạn năm không hề tiếp xúc với ai, một mình sống ở nơi sơn dã.” Thiệu Văn Đình nói, “Cô diễn thử cảm giác khi là một thạch nữ
xem.”
Cố An Kỳ chậm rãi khép mắt, tìm một vị trí thích hợp để dựa vào rồi không hề nhúc nhích. Thiệu Văn Đình biết Cố An Kỳ đã bắt đầu
diễn, cô đang điều chỉnh thử cảm giác.
Thiệu Văn Đình cẩn thận
quan sát động tác của Cố An Kỳ, đánh giá nhất cử nhất động của cô.
Khoảng năm phút sau, Cố An Kỳ vẫn không hề có động tác khác, chỉ lặng lẽ dựa vào cây cột, biểu tình rất là tùy ý, hô hấp thông thuận, không hề
khiến người ta nhìn ra có cảm giác cố ý. Cô dựa vào cây cột giống như đã hòa vào cảnh vật xung quanh, giống như cô chỉ là một tảng đá tầm thường không có sinh mệnh, khiến người ta không nhìn ra dấu hiệu nào của sự
sống.
Thiệu Văn Đình gật gật đầu, bàn tay khẽ gõ xuống mặt bàn, âm thanh “cạch…” rất nhỏ vang lên.
Giống như giếng nước yên ả bị ném một viên đá nhỏ xuống, vẻ mặt Cố An Kỳ bắt đầu thay đổi. Cô từ từ, từ từ mở mắt…