Siêu Sao Trở Lại

Chương 185: Chương 185: Chuẩn bị mười năm




Thiệu Văn Đình cùng Halie Angello là những đạo diễn mà Cố An Kỳ tôn trọng, khi xác định muốn vào giới diễn xuất, cô đã từng đặt ra mục tiêu, hy vọng một ngày nào đó có thể được họ công nhận, được thủ vai trong bộ phim của họ.

Khi đó Lâm Huyên Di phải trải qua những ngày tháng vô cùng căng thẳng, cuộc sống không hề dư dả. Một thực tập sinh không có hậu thuẫn, lại không có người giới thiệu như cô lúc đó, đừng nói làm nữ nhân vật chính, thậm chí ngay cả vai cầm cờ chạy lăng xăng cho Thiệu Văn Đình và Halie Angello cũng chưa đủ tư cách. Ước mơ này lúc đó bị không ít người chế nhạo là “Người si nói mộng”.

(người si nói mộng: chuyện hoang đường, viển vông)

Nguyên nhân cô dốc sức liều mạng lúc đó cũng chỉ vì muốn hoàn thành “giấc mộng” tốt đẹp này. Ngày nào cũng cố gắng phấn đấu thật nhiều, đặt ra yêu cầu rất cao cho mọi lĩnh vực rèn luyện.

Chờ đến khi cô thực sự vào được giới giải trí, Thiệu Văn Đình không biết vì nguyên nhân gì mà không làm đạo diễn nữa và rời khỏi giới diễn xuất. Halie Angello thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở phim trường, bị nhồi máu cơ tim dẫn đến tử vong . Cuối cùng hai mục tiêu của Cố An Kỳ tan thành mây khói. Đây vẫn là điều nuối tiếc trong cô, mãi sau này cho đến khi danh lợi song thu*, được đóng rất nhiều bộ phim nổi tiếng, cô vẫn nhịn không được suy nghĩ, nếu được thảo luận cùng hai đạo diễn kia thì sẽ ra sao, cô sẽ thu được kinh nghiệm gì từ họ….

(*danh lợi song thu: đạt được cả công danh và tiền bạc)

Nay Thiệu Văn Đình lại đích thân gọi điện thoại cho cô thật sự khiến cô ngạc nhiên. Tại sao Thiệu Văn Đình lại tìm tới cô? Còn cố ý hỏi số của cô từ chỗ nhà giáo Tống Văn Anh? Cố An Kỳ lòng đầy nghi vấn đối với mục đích của cuộc điện thoại này, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn quyết định giữ im lặng, chờ Thiệu Văn Đình mở miệng.

“Có lẽ nhà giáo Tống Văn Anh đã đề cập với cô, tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh. Bộ này tôi chuẩn bị đã mười năm, cho nên sẽ không chấp nhận nửa điểm sơ xuất. Nhà giáo Tống Văn Anh tiến cử cô với tôi nên tôi muốn thử nói chuyện với cô trước rồi để cô casting, xem cô có phù hợp với nhân vật này hay không.” Thiệu Văn Đình nói.

Chuẩn bị mất mười năm? Như vậy tính ra, không phải vừa vặn đúng lúc Lâm Huyên Di bắt đầu tiến vào giới diễn xuất sao? Chẳng lẽ từ lúc đó Thiệu Văn Đình đã bắt tay vào chuẩn bị bộ phim này? Nguyên nhân ông rút lui khỏi con đường đạo diễn cũng chỉ vì nó sao? Cố An Kỳ giật mình trong lòng, nhưng cô cũng không hỏi chuyện mười năm mà chỉ đặt sự chú ý lên nhân vật.

“Nếu phải casting thì cháu muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp với ngài, có thể không?” Cố An Kỳ hỏi. Cô biết có những chuyện không thể nói rõ qua điện thoại được, casting thì phải mặt đối mặt thì mới dò được độ nông sâu của đối phương.

“Được, hiện tôi đang có một studio ở ngoại ô phía tây, khi nào cô có thời gian thì đến.” Thiệu Văn Đình nói.

“Được, chiều ngày kia cháu. . . sẽ tới.” Cố An Kỳ thở phảo một hơi.

“Được.” Thiệu Văn Đình trả lời rồi cúp máy.

Mười phút sau khi cuộc gọi chấm dứt, Cố An Kỳ vẫn bay trong trạng thái hưng phấn.”Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc”, đúng vậy, đúng là cô đã vuột mất cơ hội được diễn trong phim của Jim Victoria, nhưng nếu lúc này có thể được đạo diễn Thiệu Thiệu Văn Đình coi trọng, có cơ hội diễn một vai trong đó thì chính là một cơ hội rất tốt để học hỏi.

Cô đã sớm nghe nói Thiệu Văn Đình chỉ dẫn cách diễn rất nhiệt tình, cho dù ảnh đế hay diễn viên gạo cội được ông chỉ điểm thì diễn xuất đều được nâng lên tầm cao mới. Diễn xuất của Cố An Kỳ đã ở một độ cao rất lâu rồi, cô cảm thấy mình vẫn có thể đột phá hơn nữa, chỉ tiếc, vẫn không thể tìm được bí quyết. Nếu thật sự cô có thể đột phá trong diễn xuất, vươn lên một đẳng cấp mới, đừng nói thù lao thấp, cho dù một xu không được nhận cô chắc chắn cũng vẫn nhận vai.

Thiệu Văn Đình chưa nói sẽ đưa cho Cố An Kỳ vai diễn gì, có thể sẽ là nữ nhân vật chính, nhưng cũng có thể chỉ là vai nữ phụ chẳng có mấy lần được lên hình. Thiệu Văn Đình chưa từng đồng ý điều gì, chỉ nói gặp mặt nói sau. Cố An Kỳ cũng không ngại đất diễn nhiều hay ít, không phải nhân vật chính cũng không sao, cô thật sự chỉ muốn được tham gia vào đoàn làm phim của Thiệu Văn Đình, muốn ông chỉ ra thiếu sót trong diễn xuất của cô mà thôi.

Cố An Kỳ suy nghĩ rồi nhanh chóng gọi điện cho Chu Á Kiệt, kể lại chuyện hôm nay với anh, nói là sẽ biến mất hai ngày, nhờ anh đẩy lịch trình hai ngày đó vào những hôm khác. Lúc này cô muốn chính thức tìm kiếm cảm giác diễn xuất.

Nghe Cố An Kỳ nói muốn biến mất hai ngày, Chu Á Kiệt nhất thời kinh hãi, thương thế của Cố An Kỳ còn chưa khỏi hẳn, nếu lại chạy lung tung, vết thương chuyển biến xấu thì phải làm sao? Vừa định nhắc nhở cô vài câu thì cô đã cúp máy, gọi lại thì máy bận. Cố An Kỳ nói ngắn gọn chuyện này với Tô Dật Phàm, đồng thời cũng nói muốn biến mất hai ngày, ngày thứ ba sau khi casting xong cô sẽ trở về.

Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ quyết tâm phải lấy được vai diễn này bằng được, vì vậy không ngăn cô, chỉ dặn cô phải cẩn thận. Cố An Kỳ hứa với anh sẽ chăm sóc tốt bản thân mới thôi.

Hôm đó cô mang theo vài bộ quần áo đơn giản rồi ra khỏi nội thành, nhắm một ngọn núi nhỏ hẻo lánh mà đi. Ngọn núi này khi cô vẫn còn là Lâm Huyên Di đã thường xuyên tới. Mỗi lần trước khi có cuộc tuyển chọn nhân vật lớn diễn ra, cô đều đến đây tĩnh tâm ít nhất một tuần để xua tan mọi tạp niệm, toàn tâm toàn ý tẩy sạch mọi tham vọng, cuối cùng khơi tầng diễn sâu nhất trong tâm hồn ra.

Trong ngọn núi này có một miếu thờ nhỏ, không nổi danh nên rất ít người tới đây lễ bái. Các ni cô ở đây cũng rất ôn hòa, Cố An Kỳ là khách quen hay tới đây, vì thế mọi người cũng coi như quen biết.

Ở trong núi, cuộc sống của Cố An Kỳ rất đơn giản, chỉ ngồi thiền trong phòng, hít thở không khí trong lành trong núi, để đầu óc thoải mái hòa nhập vào núi rừng. Khi nào ngồi đến tê chân thì lại đứng dậy đi dạo trong rừng, nhặt chút trái cây mang về.

Thời gian hai ngày rất ngắn, nhưng nếu kiểm soát tốt, cô vẫn có thể đạt được trạng thái tốt nhất. Cố An Kỳ trong hai ngày đó chỉ làm những việc lặp đi lặp lại, duy trì một tư thế ngồi, tâm tình từ từ bình tĩnh lại.

Hai ngày sau, sau khi rời núi, Cố An Kỳ gọi điện cho Tô Dật Phàm đến chân núi đón cô. Tô Dật Phàm vừa mới kết thúc một lịch trình, nhanh chóng lấy xe đi đón Cố An Kỳ.

“Sao rồi em? Có tiến triển không?” Tô Dật Phàm nhìn ra sự thay đổi của Cố An Kỳ, mới chỉ không gặp hai ngày nhưng hơi thở quanh người cô đã thay đổi hoàn toàn.

Cố An Kỳ mỉm cười gật đầu: “Không hẳn là tiến triển, chỉ là tìm được sự nguyên thủy nhất của bản thân thôi. Mỗi khi phải đưa ra quyết định quan trọng thì em đều có thói quen lên núi để tâm hồn thư thái.”

“Hi vọng em có thể thành công nhận được vai diễn này.” Tô Dật Phàm mỉm cười đưa cho cô một cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, đây đều là những thứ Cố An Kỳ bảo anh mua khi gọi điện vừa rồi.

“Ừ, em sẽ cố hết sức.” Không sai, cô nhất định phải dốc hết sức. Vô luận như thế nào, cô cũng phải bày ra được một mặt hoàn hảo nhất.

Lần casting này không có thắng thua, không có tranh đoạt, cũng không có đối thủ, cô chỉ đấu với chính cô.

Khi cô đến phòng làm việc của Thiệu Văn Đình, bên trong dường như đang có người nói chuyện với ông. Ý đại khái là, một nữ diễn viên nào đó cũng rất muốn được tham gia vào bộ phim của Thiệu Văn Đình, mong ông cho cô ta một cơ hội gì gì đó. Bởi vì Cố An Kỳ không nghe từ đầu nên cũng không rõ lắm.

Cô không có thói quen nghe lén, cũng chẳng quan tâm nội dung cuộc đối thoại của họ. Cô gõ cửa “Cốc cốc cốc”.

“An Kỳ à? Vào đi. Cửa không khóa.” Thiệu Văn Đình nói.

Cố An Kỳ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nhìn người ở bên trong, cô lập tức sững sờ, Tống Khánh Phong? Sao anh ta lại ở đây? Tống Khánh Phong là quản lý át chủ bài của “Thời đại tinh thượng”, nắm trong tay mạch máu của không ít nghệ sĩ. Nghe nói hiện nay anh ta đang làm quản lý cho đôi tình nhân “Hứa Toa Toa” và “Kiều Trí Viễn”. Nay anh ta tới đây là để làm gì?

Nhớ lại nữ diễn viên nào đó anh ta vừa nói… trong đầu Cố An Kỳ đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, hay là anh ta đang nhắc đến Hứa Toa Toa?

“Tống tiên sinh, mời anh về đi, lịch trình của Hứa Toa Toa tiểu thư và tôi không phù hợp với nhau, đây là chuyện không thể thay đổi.” Thiệu Văn Đình nói, “Tôi không thích diễn viên hai vai, diễn đồng thời hai bộ phim điện ảnh gây ra áp lực rất lớn không chỉ đối với diễn viên mà còn cả tôi. Hứa Toa Toa tiểu thư là diễn viên có năng lực, nhưng không thích hợp với phim của tôi.”

“Nhưng Toa Toa nhà chúng tôi rất ngưỡng mộ ngài đó, đạo diễn Thiệu. Nếu không trước mỗi tuần đến đây quay phim cô ấy sẽ nghỉ diễn để điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó đến đây quay được không?” Tống Khánh Phong nghe thấy Thiệu Văn Đình từ chối thì trong lòng nóng nảy.

“Ừm… Việc này…” Thiệu Văn Đình khó xử nói, thật ra ông vẫn muốn từ chối, nhưng không tìm ra lí do. Thiệu Văn Đình là văn nghệ sĩ của thế hệ trước, không giỏi tranh luận với người khác. Ông đã nói rất rõ ràng rồi nhưng đối phương vẫn cứ quấn quýt không tha thì ông cũng bó tay, không biết nên nói gì nữa.

“Tôi còn phải casting cho người khác, thật sự không tiện nói chuyện với anh, anh về trước đi.” Thiệu Văn Đình nhìn Cố An Kỳ bên cạnh, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, không biết nói gì mới tốt, chi muốn đuổi tên kia đi càng nhanh càng tốt để buổi casitng của ông được bắt đầu.

“Đạo diễn, đạo diễn Thiệu, tôi có thể chờ, nếu không, như thế này đi, tôi ở đây chờ ông casting cho Cố An Kỳ tiểu thư xong được không?” Tống Khánh Phong hiểu ý ngoài lời nói của Thiệu Văn Đình, anh ta biết nếu lần này đi thật, Hứa Toa Toa hoàn toàn không còn cơ hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.