Tĩnh dưỡng ba tháng,
Cố An Kỳ cuối cùng cũng được ra viện. Tô Dật Phàm hôm đó xin nghỉ một
ngày, cố ý lái xe đến chỗ lối ra khẩn cấp của bệnh viện đón Cố An Kỳ.
“Nhà em rất lâu rồi chưa lau dọn, có lẽ phải quét tước một lần mới vào ở
được, nếu không… đến nhà anh ở một thời gian trước thì thế nào?” Tô Dật
Phàm hỏi.
Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh: “Em quen
giường, cho dù đến chỗ của anh thì em cũng chẳng thể nghỉ ngơi tốt được. Hơn nữa nhà của em cũng không bẩn như anh nghĩ đâu. Lau dọn qua là
được.”
“Nếu không anh đến quét giúp em.” Tô Dật Phàm cau mày nghiêm túc nói.
“Chuyện này em đã nghĩ rồi, em đã nhờ Chu tiên sinh hỗ gọi một người kín miệng
thành thật đến làm.” Cố An Kỳ cảm thấy buồn cười, “Anh đến dọn giúp em
á? Em không trả nổi tiền công cho anh đâu.”
“Anh không cần tiền công.” Tô Dật Phàm nghiêng đầu sang chỉ vào má, “Chỉ cần để lại ấn ký tình yêu là được.”
“Ấn ký tình yêu á? Em thấy giống cái roi của quỷ thì có, đừng đùa nữa. Sáng sớm mai anh phải ra nước ngoài quay phim đúng không? Sắp xếp xong hành
lý chưa?” Cố An Kỳ cười đẩy Tô Dật Phàm, chuyển chủ đề sang công việc
của anh.
“Ừ, đi ít ngày nên cũng chẳng cần mang gì nhiều, chắc
chưa đến một tuần là về rồi.” Tô Dật Phàm trả lời, “Muốn gì? Anh mang về cho em.”
“Ừm… Nghe nói đồ ăn vặt bên đó rất ngon, nhưng mấy món
đó lại không nóng không ngon, không mang về được.” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Em chẳng thích cái gì khác, anh làm việc tốt là được, đừng mang cho em mấy thứ quà tặng, đồ lưu niệm linh tinh.”
“Không mang về được,
vậy thì… anh học cách làm rồi về làm cho em ăn được không?” Tô Dật Phàm
cười xoa xoa mái tóc ngắn xơ xác của Cố An Kỳ.
“Được, em sẽ chờ
bữa ăn của anh.” Cố An Kỳ không đem chuyện này để trong lòng, chỉ cho là anh nói đùa, không ngờ mấy ngày sau khi Tô Dật Phàm về nước, anh thật
sự nấu cho cô một bàn lớn toàn đồ ăn vặt, khi đó cô mới biết Tô Dật Phàm dành hết thời gian rảnh để học cách chế biến.
Sau khi Cố An Kỳ
về nhà, Tô Dật Phàm giúp cô sắp xếp đồ đạc mang từ bệnh viện về, sau đó
lại đi mua hai phần take – away, hai người ngồi quanh một cái ghế nhỏ
vừa ăn cơm vừa tán gẫu. Mặc dù hình ảnh ngồi khoanh chân trên ghế chẳng
có chút hình tượng nào, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Tô Dật Phàm ở một lúc thì đi về, Cố An Kỳ cũng tranh thủ lúc ở một mình tĩnh tâm suy nghĩ lại.
Vết thương này đã làm cô mất cơ hội tuyệt hảo được chọn vào bộ phim của
Jim. Hứa Toa Toa được chọn cũng có nghĩa khoảng cách giữa cô ta và cô
càng ngày càng lớn, vốn cô đang chuẩn bị bắt kịp chênh lệch giữa hai
người thì lại bị kéo ra xa. Việc này không hề có lợi với Cố An Kỳ, nhưng “tai họa” lần này cô tránh không nổi, cho dù ảo não cũng chẳng có tác
dụng gì. Thôi kệ, cứ để Hứa Toa Toa vui vẻ một thời gian đi, để cô ta
thấy rõ gia đình dần dần suy tàn như thế nào. Trò chơi phải chơi từ từ
mới vui, chơi quá nhanh, vào chung kết quá sớm thì chẳng còn gì thú vị.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè” những lời này cực kì đúng với Cố An Kỳ. Trong khoảng thời gian này cô vẫn lợi dụng gia tộc Vương gia luôn đối
đầu với Hứa gia từ từ chậm rãi chèn ép Hứa gia. Hứa gia đã không còn
người đó đưa ra những quyết định quan trọng, những tên còn lại đối với
Vương gia mà nói quả thực chỉ là bọn lâu la, giải quyết phát là xong.
Đám người Cao Á muốn thừa dịp “cha” của Lâm Huyên Di nằm trên giường
bệnh mà bắt ép ông ta viết di chúc nhượng lại công ty cho Cao gia, nhưng quá trình tiến hành không quá thuận lợi, cho nên tình huống trước mắt
là tập đoàn Hứa thị xí nghiệp hai mặt thụ địch, cách ngày hoàn toàn sụp
đổ không còn bao xa.
Hứa Toa Toa hiện tại tuy rằng đã thành danh, nhưng thân phận minh tinh cũng không phải vạn năng, rất nhiều trường
hơp xã giao của danh gia vọng tộc không chỉ dựa vào thân phận minh tinh
của cô ta mà giải quyết được. Cho đến nay, cô ta vẫn lợi dụng thân phận
“Hứa đại tiểu thư” để tham gia tiệc của người nổi tiếng, lần nào xuất
hiện cũng phải chuẩn bị khoảng từ bốn đến năm vệ sĩ của Hứa gia. Nếu
nhìn bên ngoài, cô ta chính là “Đại tiểu thư danh đúng với thực”. Cố An
Kỳ vô cùng muốn biết “Hứa đại tiểu thư” Hứa Toa Toa này một khi mất đi
ánh hào quang thì sẽ bị người xung quanh đối xử như thế nào.
Hiện tại Hứa gia đã bắt đầu rối loạn, bên Cao gia cũng đã bắt đầu xuất hiện
vấn đề, Cố An Kỳ chỉ cần đứng ngoài nhìn họ như con tàu bị thủng lỗ rồi
dần dần chìm nghỉm là được.
Cố An Kỳ có đủ tự tin, cũng có đủ bản lĩnh để có thể khiến Hứa gia hoàn toàn bị Vương gia thâu tóm. Thật ra
Vương gia cũng có chút quan hệ với nhà mẹ đẻ Lâm gia, người đứng đầu
Vương gia hiện tai cũng coi như là anh em họ với mẹ cô. Theo lý mà nói
Cố An Kỳ còn phải gọi người đó là chú, nay đưa tài sản của Lâm gia vào
tay Vương gia, Cố An Kỳ cũng không có gì không cam lòng.
Lần tĩnh dưỡng này không những làm cho cơ hội diễn trong phim của Jim Victoria
của Cố An Kỳ ngâm nước nóng, mà bên “Pamir” cũng khiến cô đau đầu, mặc
dù không nói thẳng ra nhưng vẫn ám chỉ tình hình lưng cô phục hồi như
thế nào, sau đó sẽ quyết định có tiếp tục gia hạn hợp đồng với cô hay
không, dù sao trang phục của “Pamir” có rất nhiều bộ yêu cầu nghiêm khắc về dáng người của người mặc, không ít bộ phải lộ lưng. Nếu lưng Cố An
Kỳ lưu lại sẹo, nói không chừng hợp đồng lớn này cũng bay luôn theo gió.
“Đúng là chẳng có chuyện gì tốt…” Cố An Kỳ nhìn hình ảnh phản chiếu vết thương trong gương, khẽ thở dài.
Vấn đề phim ảnh cô cũng không quá lo lắng, kịch bản vẫn được gửi đến chỗ cô đều đều. Cố An Kỳ có đa dạng nhân vật để lựa chọn, chẳng qua dù sao đó
cũng chỉ là các vai phụ, nếu muốn trở về màn ảnh lớn, cần phải có một
tác phẩm đủ sức nặng để nâng cô lên, như vậy mới có thể ngẩng cao đầu
trở lại giới giải trí một cách khí phách nhất. Khoảng thời gian này cô
đã lãng phí quá nhiều thời gian, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, nếu muốn bắt
đầu lại một lần nữa cũng không đơn giản như nói miệng.
Sức khỏe
cô vẫn cần tĩnh dưỡng, ngoại trừ vai phụ, xem ra còn có thể nhận ít
quảng cáo, nhưng tuyệt đối không được lộ lưng … , đợi mấy tháng nữa sức
khỏe ổn định rồi cô sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ, xóa sạch vết thương sau
lưng, vạn vô nhất thất* …
(ý chỉ ngàn vạn cái cũng không để mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ)
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Lúc Cố An Kỳ đang ngẫm nghĩ về
con đường tương lai thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo ?
Xin hỏi đây có phải là An Kỳ tiểu thư không?” Một giọng nói xa lạ từ đầu kia điện thoại truyền tới, tiếng phổ thông của người này còn mang theo
khẩu âm của phương bắc, nói nghe như đọc rap, còn có chữ “Nhi” đằng sau danh từ*.
(*Nói đến tiếng Bắc Kinh thì không thể không nhắc đến
âm uốn lưỡi, tiếng Trung gọi là “儿话音”, tức là thêm chữ “nhi” đằng sau
danh từ. Ví du như từ “bó hoa này rất đẹp”, người Bắc Kinh thường nói
“bó hoa nhi này rất đẹp”, tức “花儿”, nếu không có chữ “nhi” thì đọc là
“花”.)
“Tôi đây, xin hỏi ông là…” Số điện thoại này của Cố An Kỳ
chỉ có vài bạn bè thân thiết biết được, nếu người này là phóng viên thì
chỉ có thể liên lạc được với Chu Á Kiệt, không thể nào tìm được số của
cô.
“Tôi là Thiệu Văn Đình, lần này tôi gọi điện tới là do nhà giáo Tống Văn Anh giới thiệu.” Người đó nói.
“Đạo diễn Thiệu? Mẹ nuôi giới thiệu?” Cố An Kỳ kinh ngạc, lần cuối cùng nói
chuyện điện thoại với Tống Văn Anh hình như cũng không nghe thấy bà đề
cập gì mà? Còn có Thiệu Văn Đình, cái tên này Cố An Kỳ không hề xa lạ,
có lẽ những diễn viên thế hệ mới khác chưa từng nghe nói đến Thiệu Văn
Đình, nhưng đối với Cố An Kỳ quả thực có thể dùng bốn chữ “như sấm bên
tai” để hình dung.
Năm đó khi Lâm Huyên Di còn rất nhỏ, chưa tiến vào giới giải trí thì Thiệu Văn Đình đã là một đạo diễn vô cùng nổi
tiếng. Ông đã quay rất nhiều bộ phim để đời, đọat được vô số giải thưởng quốc tế, có thể nói ông là đạo diễn trong nước duy nhất lúc ấy mời được siêu sao cấp Hollywood và thiên vương của nước ngoài tham gia diễn phim của mình. Cố An Kỳ có thể nói là xem phim của ông đạo diễn mà lớn lên,
nhưng cho đến khi cô tiến vào giới, Thiệu Văn Đình không biết vì nguyên
nhân gì mà đột nhiên rửa tay chậu vàng bỏ quay phim, rời khỏi giới giải
trí.
Không phải ông đã bỏ quay phim sao? Vì sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô?
“Ồ, không ngờ tôi rời làng giải trí lâu như vậy mà vẫn có người nhớ tôi.”
Nghe Cố An Kỳ gọi ông là “Đạo diễn Thiệu”, Thiệu Văn Đình hiển nhiên vô
cùng vui vẻ, cách nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.
“Các
tác phẩm của đạo diễn Thiệu cháu đều đã xem, bộ nào cũng ấn tượng cực kì sâu sắc, sao nói quên là quên được?” Cố An Kỳ cười nói.
“Ồ? Vậy cô nói xem cô đã xem qua những tác phẩm nào của tôi?” Thiệu Văn Đình nghĩ Cố An Kỳ đang nịnh bợ ông nên làm khó dễ.
“《 Bờ biển 》, 《 Nghe 》, 《 Răng sói 》, 《 Tiễn biệt 》, 《 Trò đùa cuối cùng
》, 《 Lộng lẫy 》, 《 Mưa thầm 》, còn có rất nhiều phim điện ảnh và truyền
hình khác cháu cũng đã xem.” Cố An Kỳ nói, “Cháu thích nhất đoạn đối
thoại của nhân vật trong 《 Nghe 》, đoạn cao trào nhất cháu cảm thấy
không phải là cảnh cuối cùng mà là đoạn ở giữa, để lại đủ không gian
cho người xem tưởng tượng, đồng thời cũng mơ hồ bắn ra vài dấu hiệu…”
Cố An Kỳ nói đến vở kịch yêu thích thì cả người phấn chấn hẳn lên, bắt đầu phân tích vài cảnh.
“Thật không ngờ, thật không ngờ nhiều năm như vậy vẫn có người nhớ đến tôi.”
Thiệu Văn Đình dường như đang cảm thán, “Tôi rời khỏi giới giải trí đã
rất lâu rồi.” (Sabj: Vâng, không phải mọi người đọc nhầm hay ta edit
nhầm đâu, mà là tác giả cho lặp lại ý của câu nói trên đấy -_- mệt thật, chị ý không đổi được câu khác cho đỡ lặp hay sao -_-)
“Đạo diễn
Thiệu là một truyền thuyết, làm sao có thể có thể bị lãng quên dễ dàng
như vậy chứ?” Cố An Kỳ nói. Trong giới đạo diễn tổng cộng cô chỉ bội
phục hai người, một là Thiệu Văn Đình, hai là Halie Angello. Hai người
đó, vẫn là thần tượng của cô, là người từ nhỏ cô đã luôn sùng bái.