“Vốn em là hội viên kỳ cựu bên diễn đàn của thiên vương, cho nên biết thiên vương không thể
quản hết mọi chuyện trên diễn đàn đâu. Cho dù anh ấy có online thì cũng
chỉ cập nhật lịch trình hay ghi lại nhật ký cho một hai ngày gần đó
thôi, nhưng việc này càng lúc càng lớn rồi, nếu có thể, chị vẫn nên bảo
anh ấy nói chuyện cùng fan đi, nếu không chúng em sẽ rất lo lắng cho sư
an toàn của chị.” Fan của Cố An Kỳ lo lắng nói.
Chuyện Cố An Kỳ
và Tô Dật Phàm hẹn hò không phải họ không thể chấp nhận, nhưng sự manh
động của fan Tô Dật Phàm họ vẫn chưa thể chấp nhận được. Lần trước
chuyện búp bê nguyền rủa mặc dù Cố An Kỳ đã không cho phép họ bàn tán
nhưng mọi người đều nghĩ là do fan của Tô Dật Phàm làm. Nếu lại xảy ra
chuyện nữa thì phải làm sao?
Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, tình hình
bên fan của Tô Dật Phàm cô cũng không rõ lắm, nhưng cô biết số fan ghét
cô chắc chắn không ít. Mắng chửi khó nghe cũng có rất nhiều, cô cũng mặc cho họ nói, nhưng nếu thật sự đúng như lời một hoa hồng trắng vừa nói,
sự tình đã lớn đến nước này thì cô không thể không để ý.
“Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em đã nói cho chị.” Cố An Kỳ điều chỉnh lại cảm xúc, đánh một hàng chữ sau đó offline.
Hôm nay cô một vai diễn khách mời trong một bộ phim truyền hình, diễn viên
chính là Thái Nhược Lâm. Công ty rất đề cao bộ phim này, không chấp nhận có sai sót xuất hiện, để câu raiting, công ty chọn vài người nổi tiếng
đến làm khách mời.
(Chắc ai hay xem phim Hàn thì cũng biết cái
vai diễn khách mời này, nhân vật chỉ xuất hiện thoáng qua nhưng đều là
người nổi tiếng, hay tiếng anh còn gọi là cameo)
Hiện tại Cố An
Kỳ đang rất nổi tiếng, có thể nói là chỉ cần chương trình ti vi có cô
xuất hiện, chẳng những raiting có thể đánh bại những chương trình cùng
giờ khác, mà chỉ cần là sản phẩm được cô làm gương mặt dại diện thì
lượng tiêu thụ đều tăng vọt, cho nên nếu mời cô tham gia bộ phim kia,
thành công có thể nói là rất lớn.Những bộ trang phục của “Pamir” mà Cố
An Kỳ từng mặc qua bán rất chạy, gần như vừa tung ra thị trường đã bán
hết veo. Mỹ phẩm của “Octavia” cũng như vậy, đã ký lại hợp đồng ba năm
với Cố An Kỳ, phí đại diện cũng tăng gấp ba, có thể nói là mức giá cao
ngất ngưởng.
Cộng thêm số tiền lúc trước Cố An Kỳ liều mạng đi
kiếm, cuối cùng cô cũng trả hết nợ cho Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm mặc dù
nói đó là quà anh tặng cô, nhưng Cố An Kỳ không muốn cứ nhận như vậy.
Chiếc vòng ngọc này là di vật của mẹ, đối với cô mà nói vô cùng có ý
nghĩa, cô nhất định phải mua bằng chính tiền của mình.
Kết thúc
buổi quay thời gian vẫn còn sớm, Cố An Kỳ định ra ngoài mua đồ uống. Vừa mở cửa phòng nghỉ, cô ngạc nhiên thấy Đào Tiểu Mễ đang do dự đứng ở
cửa.
“Tiểu Mễ, có chuyện gì sao?” Cố An Kỳ ngồi xổm xuống hỏi.
“Chị An Kỳ… Em… Em…” Đào Tiểu Mễ chưa nói hết đã khóc òa lên, “Chi có thể
dạy em diễn xuất được không? Em… Em thật sự không biết nên diễn thế nào
mới được.”
Sao lại thế này? Diễn xuất của Đào Tiểu Mễ vốn không
kém mới đúng, lúc cô và Đào Tiểu Mễ hợp tác trong 《 Bảo vệ cô bé lọ
lem》, Đào Tiểu Mễ không phải diễn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại sợ hãi
đến mức này?
“Chuyện gì thế em?” Cố An Kỳ dẫn Đào Tiểu Mễ vào phòng nghỉ của mình, nhẹ nhàng giúp cô bé lau nước mắt rồi trấn an cô bé.
“Chị An Kỳ, em thật sự… Thật sự diễn kém lắm sao?” Đào Tiểu Mễ bất lực khóc đến run rẩy.
“Sao lại thế được?” Cố An Kỳ nhíu mày, điều kiêng kị nhất khi diễn xuất là
mất tự tin, nếu không có tự tin, lên sân khấu chỉ gây ra rắc rối mà
thôi, “Vì sao em lại nghĩ thế?”
Đào Tiểu Mễ vừa lau nước mặt vừa
kể lại. Cảm xúc của cô bé vẫn chưa ổn định, câu chuyện cũng lộn xộn
nhưng cũng đủ cho Cố An Kỳ hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Gần đây Đào
Tiểu Mễ đang diễn một bộ phim truyền hình, bởi vì cô bé thể hiện xuất
sắc trong 《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》nên lần này được chọn làm diễn viên
chính.
Bộ phim mà cô bé diễn khá đặc biệt, về bạo lực gia đình.
Nội dung kể về một người cha luôn đem những áp lực bên ngoài về trút lên người mẹ, bạo lực những người trong nhà, cuối cùng người mẹ không chịu
nổi sự tra tấn của người cha đã cắt cổ tay tự sát. Chuyện người cha bạo
lực người mẹ và cô bé bị bại lộ, người cha mất đi quyền lợi nuôi nấng cô bé, cô phải ở homestay nhà người khác, rồi cứ thế dần dần lớn lên.
Đào Tiểu Mễ cũng đã tự nghiên cứu nhân vật, cũng đã tưởng tượng nên diễn
như thế nào. Nhưng mới diễn không bao lâu đã bị đạo diễn hét vô số lần
“Dừng”, hoặc chưa được quá ba mươi giây đã bị “Cut”. Cuối cùng đạo diễn
quá tức giận, mắng cô bé không biết diễn xuất, không biết cách nhập vai, dáng vẻ đó giống như muốn loại cô, tìm diễn viên khác thay thế vào.
Đây là lần đầu tiên sau khi trúng tuyển casting Đào Tiểu Mễ bị mắng ngay
tại trận. Cô bé vô cùng sợ hãi, cơ hội này có thể nói là rất hiếm hoi,
khó mà tìm được một bộ phim truyền hình sẽ dùng một đứa trẻ làm nhân vật chính, nhưng mà…
“Em diễn lại phần của em một lần nữa cho chị
nhìn xem.” Cố An Kỳ không an ủi Đào Tiểu Mễ. Nếu đã lựa chọn tồn tại
trong giới giải trí thì phải chuẩn bị tâm lý bị đuổi. Có thể thất bại,
nhưng không thể lùi bước. Việc đó không liên quan đến chuyện tuổi tác,
cũng không liên quan đến lý lịch cao hay thấp, năm đó khi diễn xuất của
cô chưa đủ tinh tế cũng đã từng bị đuổi, lúc ấy bị nhục nhã trước trường quay rất thê thảm, nhưng một giọt nước mắt cô cũng không rơi, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó.
Những người coi thường cô, cuối cùng đều
không thể không ngước nhìn cô. Những người đuổi cô khỏi vai diễn, cuối
cùng đều há hốc miệng trước sự phát triển của cô, có vai diễn mới nào
cũng nghĩ tới việc chọn cô đầu tiên. Có lẽ trong mắt rất nhiều người
“Lâm Huyên Di” là một truyền kỳ, không hề được đào tạo bài bản, không có bối cảnh mà có thể thành công trên nghiệp diễn xuất, nhưng đằng sau đó
sự cố gắng cô bỏ ra lại chẳng mấy ai biết.
Nếu Đào Tiểu Mễ vào
lúc này từ bỏ, cho dù Cố An Kỳ có thích hậu bối này đến mức nào thì cô
cũng sẽ tàn khốc ném ra một câu để Đào Tiểu Mễ rời khỏi giới giải trí
sớm. Giới showbiz không phải chơi đùa là có thể nổi danh. Nếu không chịu nhận thất bại, chắc chắn sẽ càng ngã càng đau.
“Vâng.” Đào Tiểu Mễ đang khóc thút thít, nhưng vẫn mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Cố An Kỳ hơi gật đầu.
Cảnh đầu tiên của Đào Tiểu Mễ là sau khi mẹ đi chợ mua thức ăn cha trở về
nhà. Sau khi người cha thấy cô bé thì mắng mỏ một trận, lại còn đánh cô
bé.
Đào Tiểu Mễ cuộn mình trong góc, đôi mắt trong veo như nước
tràn ngập sự sợ hãi, không dám đi lên. Biết người cha đang ở đằng trước
nên không dám đến gần.
“Dừng lại.” Cố An Kỳ mới được mười giây đã kêu “Dừng”, “Tiểu Mễ, em nói cho chị biết, dưới ánh mắt của nhân vật
chính thì em thấy thế nào?”
“Người cha rất kinh khủng, mẹ lại
không ở nhà nên em không dám đi lên, không dám nhìn ông ta, cho nên cố
gắng thu mình lại để ông ta không thấy em.” Đào Tiểu Mễ suy nghĩ rồi
đáp.
“Em sợ ông ta đánh em? Sợ ông ta ghét em?” Cố An Kỳ hỏi.
“Vâng.” Đào Tiểu Mễ trả lời.
“Vậy chị hỏi em, nếu em bước vào một căn phòng mà thấy một người rất sợ hãi
nhìn em, sợ hãi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn em thì em sẽ thấy thế nào?” Cố An Kỳ thử dẫn đường cho Đào Tiểu Mễ.
“Em sẽ cảm thấy rất khó
chịu, sau đó sẽ rời xa người kia.” Đào Tiểu Mễ nghiêm túc suy nghĩ, “Chị An Kỳ, ý chị muốn nói là nếu lúc đó em sợ hãi nhìn ‘cha’ thì ‘cha’ sẽ
tức giận sao?”
“Đúng, bình thường mà nói, một đứa trẻ bị ngược
đãi sẽ có hai biểu hiện, cảnh vừa rồi của em cũng không sai hoàn toàn,
đúng là có tình huống như vậy, là một trong những biểu hiện của đứa trẻ
bị ngược đãi, nhưng nhân vật của em lại là một cô bé dịu dàng có thêm
chút nhạy cảm, mặc dù bị bạo lực gia đình nhưng vẫn thân thiết với mọi
người xung quanh, tính cách cũng không bị bẻ cong.” Cố An Kỳ nói, “Đứa
trẻ mà em diễn rất lương thiện, nhưng hơi tự ti, có khuynh hướng tự
trách mình. Bởi vì trong lúc cha mẹ cãi nhau vẫn xen lẫn nhưng câu quở
trách cô bé, vì vậy cô bé luôn có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó
làm cho cha mẹ cãi nhau, làm cha không thương cô bé, cho nên ở một mức
độ nào đó cô bé sẽ muốn đi lấy lòng cha mình, trong lòng tồn tại hy vọng có thể làm cho cha mẹ yêu thương cô bé trở lại.”
“Thật ra chị
nghĩ kỳ vọng của đạo diễn của em là giữa bóng đêm tăm tối, nụ cười của
em như ánh mặt trời nhu hòa, bạo lực gia đình càng thảm khốc thì tương
phản lại càng mãnh liệt thì mới thu được hiệu quả tốt. Ừ, tất nhiên đằng sau nụ cười thì sợ hãi cần thiết vẫn phải có.” Cố An Kỳ suy tư nghĩ.
“Cho nên lúc diễn em nên cười sao?” Đào Tiểu Mễ ngạc nhiên chớp mắt, từ
trước tới nay cô bé chưa hề nghe thấy tình huống như vậy, “Nhưng mà…
Nhưng mà không phải như vậy sẽ rất quái lạ sao? Lúc đó em đang đối mặt
với một người cha bạo lực đấy, lúc nào ông ta cũng có thể đánh em mà,
chẳng lẽ em không sợ sao? Làm sao còn cười được?”
“Đây là tình
huống cười không được cũng phải cố mà cười.” Cố An Kỳ thở dài nói, có lẽ với tuổi của Đào Tiểu Mễ chưa trải nghiệm nhiều nên chưa biết mấy việc
đó, “Đến đây, em thử xem.”
Đào Tiểu Mễ theo như lời Cố An Kỳ mở
to đôi mắt xinh đẹp, giống như lấy lòng kéo áo Cố An Kỳ rồi nở nụ cười
sáng lạn, giống như bên cạnh cô bé là người quan trọng nhất.
Cố
An Kỳ gật gật đầu: “Ừ, đúng như vậy. Em quay lại đoàn làm phim xin đạo
diễn cho thêm một cơ hội đi. Nói chung, đạo diễn sẽ không tức đến mức
loại bỏ vai diễn của em đâu. Đó chỉ là lời nói lúc tức giận thôi, hết
giận cộng thêm em diễn đúng như theo trong suy nghĩ của ông ấy thì vẫn
có thể tiếp tục là diễn viên chính thôi.”