Đào Tiểu Mễ là một đứa bé trời ban, Cố An Kỳ biết rõ điểm này. Sai lầm lần này của cô bé
cũng không quá nghiêm trọng, chỉ vì thiếu kinh nghiệm từng trải trong
cuộc sống nên phân tích nhân vật chưa được rõ ràng mà thôi. Chuyện này
thật ra rất phổ biến, cho dù diễn viên trưởng thành diễn cũng có thể mắc phải vấn đề đó, chẳng qua điều khiến cô cảm thấy kì quái là thái độ của đạo diễn.
Bình thường nều diễn viên chính mắc sai sót, đặc biệt
là với diễn viên nhỏ tuổi diễn vai quan trọng thì phần lớn các đạo diễn
sẽ chỉ bảo cách diễn bằng cách tóm tắt nội dung kịch bản, hoàn cảnh sống của nhân vật cho diễn viên nghe, nhờ đó diễn viên có nền tảng vững chắc hơn, cũng như hiểu sâu hơn về nhân vật. Chỉ trích không phải không có,
nhưng một câu chỉ dạy không nói đã thẳng thừng đuổi về thì đúng là hiếm
có. Dù sao diễn viên chính luôn được ký hợp đồng, đổi đi đổi lại người
mới cũng là một vấn đề.
Quan trọng là, đạo diễn bộ phim này
Trương Chấn Dương trùng hợp lại là người quen của Cố An Kỳ, mặc dù sau
khi anh bị cấm đoán nhiều năm cô không nghe thấy tin tức gì về anh,
nhưng tính cách của anh không phải thích trách mắng diễn viên.
“Nhưng mà… đạo diễn…” Đào Tiểu Mễ hơi do dự, nhớ lại khuôn mặt phẫn nộ vừa rồi của đạo diễn khiến cả người cô bé co rúm lại.
Cố An Kỳ nhìn đồng hồ trên tường, vẫn còn thời gian trước khi đến lượt cô
diễn: “Hôm nay quay ở dưới tầng đúng không? Thời gian còn một ít, chị sẽ đi cùng em.”
Bộ phim này là “Đông phong” tự tiến hành quay, cho nên một vài bối cảnh đặt luôn ở “Đông phong” để giảm bớt phí thuê địa điểm.
“Thật chứ ạ?” Đào Tiểu Mễ vui mừng ra mặt.
“Ừ, để chị thu dọn chút đã, chờ chị chút nhé.” Cố An Kỳ cầm mấy thứ đồ dùng rồi khóa cửa phòng nghỉ, cùng Đào Tiểu Mễ đi xuống.
“Một đám người các anh các chị có biết diễn xuất hay không? Hả? Tôi muốn con người chứ không phải con rối gỗ hiểu không? Mấy người có hiểu không?
Ngu ngốc ngu ngốc” người chưa thấy mà đã nghe thấy tiếng, tiếng mắng bên trong vang dội khiến lỗ tai Cố An Kỳ hơi khó chịu.
Đào Tiểu Mễ
co rúm lại một chút, bàn tay đang kéo áo Cố An Kỳ vô thức siết chặt lại, Cố An Kỳ nhìn ra lo lắng của cô bé nên vỗ vỗ tay cô bé để cô bé thả
lỏng.
Khi cô kéo Đào Tiểu Mễ đi tới, đạo diễn vẫn đang quát diễn viên, câu từ càng ngày càng tồi tệ.
“Cô, không phải đã bảo cô cút đi sao? Còn tới đây làm gì?” Một người trông
giống như đạo diễn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Đào Tiểu Mễ thì lửa giận càng tăng cao, không chút khách khí mắng tiếp.
“Đạo diễn Trương
Chấn Dương có ở đây không?” Cố An Kỳ hỏi, cô liếc mắt một cái đã nhận ta người đàn ông khoảng ba mươi tuổi kia không phải Trương Chấn Dương.
“Cô tìm đạo diễn Trương làm gì?” Người kia cảnh giác hỏi.
“Anh là…” Cố An Kỳ không trả lời, thay vào đó hơi nghiêng đầu, dùng giọng điệu nghi vấn hỏi.
“Đó là phó đạo diễn của chúng em.” Đào Tiểu Mễ nói thầm, vị phó đạo diễn sắc mặt lại tệ thêm vài phần.
“Ngoài nhân viên ra tất cả đều đi ra ngoài cho tôi, chúng tôi muốn quay phim
chứ không phải chơi đồ hàng.” Người kia trào phùng nhìn Cố An Kỳ, vẻ mặt khinh miệt.
“Sáng nay là anh ta chỉ đạo cảnh quay sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.
“Vâng, đạo diễn Trương chỉ xem cảnh đầu, nhưng đột nhiên dạ dày khó chịu nên
đến bệnh viện rồi, sau đó đều là anh ta chỉ đạo.” Đào Tiểu Mễ thành thật nói.
Đạo diễn chính thức không ở đây nên anh ta ở bắt đầu diễu
võ dương oai sao? Ngu ngốc, không biết người này có não không nữa. Âu
Dương Thừa sao có thể mời loại người này đến làm đạo diễn? Nếu Trương
Chấn Dương không ở đây, Cố An Kỳ cũng không có hứng thú nói chuyện với
tên đạo diễn này. Vốn người và quái vật không có cùng tiếng nói.
Cố An Kỳ nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, gần như ai cũng tức giận
nhưng không dám nói, vẻ mặt đều rất khó nhìn, đặc biệt mặt giám sát Từ
đã đen như đít nồi. Giám sát chỉ có trách nhiệm quản lý ngân sách và hòa giải các vấn đề của diễn viên, đối với mấy chuyện liên quan đến diễn
xuất thì không được nói, cho dù nói gì cũng bị phó đạo diễn đáp trả “Anh thì biết cái gì lui về sau đi”, điều này làm cho anh rất buồn bực.
“Ngày mai nếu có đạo diễn Trương ở đây em sẽ lại đến, giám sát Từ, phiền anh
nói với đạo diễn Trương một tiếng là em đã tới.” Cố An Kỳ không để ý đến phó đạo diễn đang hất lỗ mũi lên trời, thay vào đó vô cùng lễ phép nói
với giám sát Từ bên cạnh.
“Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ
chuyển lời giúp em.” Gíam sát Từ thấy thái độ lễ phép của Cố An Kỳ thì
sắc mặt giãn ra không ít, “An Kỳ này, bộ phim này của lão Trương, em có
thể nhận một nhân vật khách mới được không? Em thấy đấy, bọn anh…”
“Ngày mai gặp được đạo diễn Trương thì bàn tiếp.” Cố An Kỳ cười nói, cũng
không nói nhận hay không nhận, nhưng giám sát Từ lại cho rằng không còn
cơ hôi. Ai cũng biết hiện tại rất khó mời được Cố An Kỳ diễn, muốn để cô diễn một nhân vật khó lại càng thêm khó, bộ phim điện ảnh của cô và Tô
Dật Phàm nghe nói hiện tại vẫn đang là đề tài tìm kiếm nóng hổi, tiểu
thuyết nguyên tác 《 Tình yêu cuối cùng 》 cũng được in thêm ba trăm vạn
bản nữa, có thể nói là chưa hề hạ nhiệt.
Trước khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm xác nhận yêu nhau, lịch trình của Cố An Kỳ đã bị Chu Á Kiệt
xếp kín hoàn toàn. Cố An Kỳ không biết, cũng chưa từng có thời gian đi
xem những bảng đánh giá liên quan đến mình, lên mạng cũng chỉ giới hạn
trong “weibo”, “diễn đàn”, “trang web tin tức giải trí” mà thôi, vì vậy
cô nghĩ mình vẫn còn là ngôi sao hạng hai, nhưng trên thực tế, với lượng công việc của cô cộng thêm Chu Á Kiệt và Âu Dương Thừa ở sau lưng tạo
ra vài cách lăng xê, cô đã sớm chen lên hạng một, giá trị con người cũng không ngừng tăng lên gấp mấy lần. So với các ngôi sao lớn, cô không hề
kém cỏi. Trời sinh cô đã có khí chất đó, cho dù có đứng ở góc vẫn không
ai có thể dời mắt đi.
Bởi vì lịch trình của Cố An Kỳ quá dày, mà
cô cũng không cần lúc nào cũng phải đóng vai chính, vì vậy Chu Á Kiệt
tìm cho cô đa dạng các vai nhân vật phụ để cô diễn. Thời gian quay của
nhân vật phụ ngắn, lại có thể giúp Cố An Kỳ phô diễn nhiều khía cạnh bản thân, khiến mọi đối tượng khán giả đều nhận ra cô, nhìn ra sự tương
phản giữa các nhân vật. Với sự sắp xếp của Chu Á Kiệt, con đường diễn
xuất của Cố An Kỳ càng ngày càng rộng mở, vài nhà phê bình điện ảnh còn
dùng cụm từ “Khó có thể đánh giá” khi nói về Cố An Kỳ.
Nay sau
khi hai cây rụng tiền dưới tay Âu Dương Thừa hẹn hò, lợi nhuận của anh
mặc dù bị ảnh hưởng chút ít, fan chiến cũng hơi khó xử lý, nhưng anh tin tưởng tương lai sau này, hai người họ chẳng những không làm anh lỗ mà
còn đem đến nhiều lợi ích hơn nữa.
Trương Chấn Dương bình thường
cũng khen ngợi diễn xuất của cô, chẳng qua lịch trình của Cố An Kỳ thật
sự quá kín, vì vậy vẫn chưa có cơ hội hợp tác với nhau, lúc này Cố An Kỳ tự mình dẫn Đào Tiểu Mễ đến đoàn làm phim, đối với giám sát Từ mà nói,
không thể không nói là một cơ hội rất tốt, nhưng tất cả đều bị tên phó
đạo diễn mất não chết tiệt kia phá hỏng.
Cố An Kỳ không muốn Đào
Tiểu Mễ tiếp tục ở lại chỗ ác liệt như thế này nên cô dẫn luôn Đào Tiểu
Mễ ra ngoài, cho cô bé về sớm một hôm, ngày mai sẽ tìm cơ hội dẫn cô bé
đến.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nói.
“An Kỳ, sao cô không ở trong phòng nghỉ? Đến giờ rồi, cần phải đi thôi.” Chu Á Kiệt nói.
“Ừ…” Cố An Kỳ trả lời, “Tôi đang ở tầng dưới, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe đi. Ừ, cứ như vậy.”
Chu Á Kiệt ở bãi đỗ xe đón Cố An Kỳ đi đến địa điểm quay phim mới, lần này
là vai diễn khách mời cho một bộ phim truyền hình. Trong đó có không ít
cảnh độc thoại nội tâm, với tốc độ của Cố An Kỳ, chắc sẽ không mất quá
nhiều thời gian.
Đến trường quay, Cố An Kỳ nhanh chóng nhìn thấy
Thái Nhược Lâm đang quay phim. Đã lâu chưa gặp Thái Nhược Lâm, nay nhìn
thấy có cảm giác hơi xa lạ, hay nói đúng hơn là kì diệu. Trong khoảng
thời gian này cô ta đã tiến bộ rất nhiều, diễn xuất cũng tinh tế hơn,
tập trung hơn.
Cố An Kỳ không đi lên, xem hết toàn bộ cảnh quay mới đi lên chào đạo diễn và nhân viên.
“An Kỳ, cậu đến đoàn làm phim của mình khiến mình rất vui.” Thái Nhược Lâm vô cùng thân thiết nói với Cố An Kỳ.
“Cô quá khách khí rồi, sau này còn cần chỉ giáo nhiều hơn.” Cố An Kỳ nở nụ
cười nhàn nhạt, không nói quá nhiều, chỉ lễ phép duy trì khoảng cách với Thái Nhược Lâm. Những chuyện trước kia Thái Nhược Lâm làm với cô cô sẽ
không quên, sự đề phòng với Thái Nhược Lâm, luôn tồn tại.
“Mình
nào dám chỉ giáo cậu chứ, cậu quá khách khí rồi.” Thái Nhược Lâm cười
tươi thân thiết nói. Cô ta nói xong lại nhìn ra phía sau Cố An Kỳ, lông
mày Cố An Kỳ nhíu lại, cô ta đang tìm ai?
“Thái tiểu thư đang chờ ai sao?” Cố An Kỳ không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.
“Anh Dật Phàm không đến cùng cậu sao?” Thái Nhược Lâm trả lời theo phản xạ,
sau đó cô ta phát hiện mình nói hớ nên lập tức bổ sung “À ừm, ý của mình là, mình thường nghe nói sau khi hẹn hò, nam nghệ sĩ luôn đưa đón nữ
nghệ sĩ đi làm việc.”
Cô ta… đang nghi ngờ chuyện cô và Tô Dật
Phàm hẹn hò sao? Hay là… Châm ngòi ly gián? Cố An Kỳ lắc lắc đầu: “Anh
ấy có công việc của anh ấy, cũng không phải lái xe thì đi cùng làm gì?
À, tôi còn phải thay quần áo, không nói chuyện nhiều được, đi trước
đây.”
Cố An Kỳ thản nhiên nói, ngăn cản cô đi vào phòng hóa trang thay trang phục trước khi Thái Nhược Lâm.
Vai diễn lần này của cô là một tội phạm rất thông minh có tư tưởng phản xã
hội, Cố An Kỳ cảm thấy rất hứng thú, tự mình làm không ít bài tập cũng
như tìm kiếm những tư liệu về tội phạm tâm lý phản xã hội*.
(*tên tiếng anh là anti-social behavior)
Nói chung, những tội phạm như vậy đều máu lạnh, không có sự cảm thông,
không tuân theo những đạo đức của xã hội, không có cảm xúc, đồng thời,
họ cũng rất nhạy cảm, tinh tế, giảo hoạt. Cố An Kỳ lần này diễn nhân vật Lạc Lâm, lúc còn nhỏ cha cô đã bị tai nạn giao thông qua đời, sau đó mẹ tái giá, bố dượng là tên giáo sư mặt người dạ thú, đã làm ra vài chuyện không thể tha thứ với cô.
Từ lúc đó Lạc Lâm đã ấp ủ kế hoạch
muốn giết bố dượng của cô, nghĩ ra một vụ tai nạn xe cộ trông như rất
bình thường khiến người kia hoàn toàn biến mất trước mắt cô. Nhìn mẹ
khóc lên khóc xuống cô không hề có chút phản ứng nào, chỉ nặn ra vài
giọt “nước mắt cá sấu” cho có lệ. Cô xinh đẹp lại máu lạnh, không ai
nhìn thấu được suy nghĩ của cô. Bên ngoài cô không hề điên cuồng mà dịu
dàng ít nói, thoạt nhìn như một cô gái hòa nhã. Sau khi cô mưu sát bố
dượng, sự điên cuồng trong cơ thể bắt đầu tràn lan, cô bày ra rất nhiều
vụ “tai nạn”, không chính thức giết bất kì ai nhưng trên tay đã nhuốm
không ít mạng người.
Trong mắt cô, cô cũng không biết đây là sai
trái. Không, thật ra cô vẫn nghĩ đó là việc đúng đắn. Những người đó
chết chưa hết tội đúng không? Cô nghĩ như vậy. Mạng người trong mắt cô
chỉ đáng giá như cây cỏ.
Cô hưởng thụ, đúng vậy, hưởng thụ quá
trình gây án, nhìn những người đó tử vong, nhìn họ đau đớn, vặn vẹo,
lòng của cô luôn có một cảm giác thỏa mãn.