Khả năng thấu hiểu và phối hợp với diễn viên khác đều nằm trong tiêu
chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình. Vì vậy, buổi tuyển chọn hôm nay không phải để chọn nam diễn viên chính, mà là để khảo nghiệm Cố An Kỳ thì
đúng hơn.
Cố An Kỳ hiểu ý định của Thiệu Văn Đình, nếu vòng đầu
tiên để cô xem cách diễn của mọi người, vòng thứ hai giúp cô hiểu hơn về cách nghĩ của người đó thì đến vòng thứ ba, lại muốn cô đối mặt diễn.
Nếu vừa rồi cô nghiêm túc phân tích diễn xuất tính cách của các ứng cử
viên, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lần diễn trực tiếp này, không chỉ kiểm tra các diễn viên đến ứng cử cho vai nam chính, mà còn
kiểm tra khả năng ứng phó của Cố An Kỳ. Nên hợp tác với những diễn viên
khác nhau như thế nào, phải làm sao để đoán ra được chủ đề là gì thông
qua diễn xuất của họ.
Diễn xuất không phải là chuyện của riêng
một người, cho dù một cá nhân diễn có tuyệt vời đến mức nào, chỉ cần anh ta không thể dung hợp hoàn cảnh và những người xung quanh vào cảnh diễn của anh ta, anh ta sẽ thất bại, vĩnh viễn đó chỉ là màn độc diễn mà
thôi.
Giống như lần đầu tiên Cố An Kỳ diễn vai phụ nhỏ, Đậu Đông
Thanh đạo diễn Đậu đã từng nói với cô, trong một cảnh người nào vật nào
cũng quan trọng, tuy nhiên vẫn phân ra chủ yếu và thứ yếu, nếu ánh mắt
mọi người chỉ đặt lên “Thứ” hoặc chỉ đặt lên “Chủ”, như vậy bộ phim hoàn toàn thất bại .”Thứ” phải hòa mình vào bối cảnh, hoàn cảnh của nhân vật chính, còn nhân vật chính thì sao? Nhân vật chính cũng phải phối hợp
với vai phụ, kéo gần sự chênh lệch giữa hai người.
Lúc trước
nguyên nhân chủ yếu Đậu Đông Thanh muốn loại Cố An Kỳ là do cô không
biết cách áp chế “khí thế của mình” . Người quanh năm suốt tháng diễn
vai chính như Cố An Kỳ đã quên mất cảm giác làm vai phụ nhỏ năm xưa, may mắn đạo diễn Đậu đã cho cô thêm một cơ hội, nếu không có lẽ người bị
thay thế trong vòng casting chính là cô.
Trong vòng này, Thiệu
Văn Đình muốn Cố An Kỳ trong tư cách nữ nhân vật chính tiếp xúc với từng người thông qua cách diễn. Làm sao để căn cứ vào “cách diễn” của đối
phương mà thay đổi “khí chất”, đó là một vấn đề nan giải.
Thiệu
Văn Đình không cho Cố An Kỳ nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng bắt
đầu vòng thứ ba, hơn nữa còn phổ biến quy tắc: “Mọi người sau khi lên
đây mới rút thăm một tờ giấy, trong đó bao gồm chủ đề cùng với những
động tác hay lời nói cần làm với Cố An Kỳ. Mọi người phải hiểu rõ, phải
làm sao tự nhiên nhất mà vẫn làm cho cô ấy nói hoặc làm ra hành động nào đó. An Kỳ sẽ phối hợp với phần diễn của các cậu chứ không gây khó khăn
đâu.”
Không gây khó khăn theo như lời của Thiệu Văn Đình chính là chuyển dời áp lực từ các ứng viên sang Cố An Kỳ. Ông muốn tìm được hạt
giống tốt để bồi dưỡng. Mặc dù có lời thoại, nhưng diễn xuất cũng là một yếu tố rất quan trọng. Nếu chỉ chăm chăm vào lời thoại, người đó sẽ
thua.
Cố An Kỳ mỉm cười, đứng ở trên sân khấu chờ đối tượng diễn
đầu tiên chứ không định vạch trần. Thật ra cô đã hơi lờ mờ hiểu, chủ đề
và hành động muốn cô làm có khả năng chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng
qua ông muốn xem khả năng phân tích đối thủ và suy nghĩ của cô đến đâu
thôi.
Trên sân khấu nhanh chóng xuất hiện một người, là người Thiệu Văn Đình đánh giá khá cao ở vòng đầu tiên, La Lạc Lâm.
La Lạc Lâm nhìn chủ đề, nhíu mày, sau đó đột nhiên cười khẽ.
Cố An Kỳ cẩn thận quan sát đến vẻ mặt và hành động của anh ta, đôi mắt hơi nheo lại. Chủ đề gì thì cũng đến đây đi, cô không sợ.
La Lạc Lâm thả tờ giấy xuống, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốc độ bước lại gần. Vẻ mặt không có gì khác biệt, nhưng tiếng bước chân giẫm xuống sàn lại thay đổi.
Cố An Kỳ cẩn thận lắng nghe, “Cộp… Cộp…” Hình
như một chân được dồn lực nặng hơn bên kia, chẳng lẽ là bị thương một
chân? Cố An Kỳ suy đoán, song vì không rõ chủ đề và vị trí của cô rốt
cuộc là gì, cho nên cô tiếp tục im lặng.
“Sao em lại tới đây?” La Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn Cố An Kỳ, dường như hơi ngạc nhiên.
“Em không nên tới sao?” Cố An Kỳ trả lời, vẻ mặt từ từ trở nên buồn bã, “Em… Không thể tới sao?”
“Ý anh không phải vậy, a, em đừng… đừng như vậy.” La Lạc Lâm luống cuống
tay chân, bối rối nói, “Ai… Anh sợ em rồi. Chúng ta đã kết thúc, em còn
đến thăm anh, không sợ bạn trai hiện tại của em ghen sao?”
“Bạn
trai hiện tại nào?” Cố An Kỳ dừng một chút, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. Cô
không biết nên tiếp tục thế nào, bởi không rõ đối phương đặt ra tình
huống gì cho cô, muốn cô nói gì, vì vậy cẩn thận hỏi ngược lại, ném chủ
đề lại cho La Lạc Lâm.
“Em…” La Lạc Lâm không ngờ cô lại ném vấn
đề lại cho mình, nhất thời hoảng loạn, không biết diễn tiếp ra sao. Tay
anh lơ đãng xoắn vào nhau. Đây là dấu hiệu anh đang khẩn trương, vào lúc nói dối trong vòng trả lời, anh cũng làm như vậy.
Cố An Kỳ thấy La Lạc Lâm đã bị rối loạn, xem ra phần sau phải do cô làm chủ rồi, để xem La Lạc Lâm sẽ đối đáp ra sao.
Nếu không biết đề tài, vậy phải đánh cuộc một phen thôi. Nếu xem xét phần
diễn và tiếng bước chân cố ý của La Lạc Lâm, cứ thử đoán bừa vậy.
“Anh vô duyên vô cớ biến mất ba tháng, vất vả lắm em mới tìm được anh, vậy
mà anh còn đề cập với em cái gì mà bạn trai hiện tại với cả bạn trai
không hiện tại? Bạn trai hiện tại của em không phải là anh sao?” Cố An
Kỳ tức giận đứng lên, “Anh nghĩ em là người như thế nào? Anh cho rằng em là loại người không có mặt anh sẽ tùy tiện ra bên ngoài tìm người đàn
ông khác sao? Anh có biết em mất bao lâu mới tìm được anh không?”
Giọng nói của Cố An Kỳ càng ngày càng nhỏ, môi mím chặt lại, yên lặng đối
diện La Lạc Lâm, trong hốc mắt đã chứa đầy nước, dường như chỉ cần khẽ
chớp mắt một cái, nước mắt sẽ toàn bộ rơi xuống.
La Lạc Lâm kinh
ngạc nhìn Cố An Kỳ, nhưng dường như vẫn chưa hoàn hồn, lông mày Cố An Kỳ hơi nhíu lại, cô biết phần độc thoại của cô vẫn chưa được dừng lại,
phải tiếp tục chèo chống thêm một lúc nữa. La Lạc Lâm, anh phải cho tôi
chút phản ứng gì đi chứ.
“Lúc đầu thì ‘Sao em lại tới đây?, sau
đó lại ‘bạn trai hiện tại sẽ ghen’, anh thật sự coi em thành cái gì?”
Giọng nói của Cố An Kỳ dần dần mang theo nức nở, cô run rẩy nói, dường
như chỉ cần chạm khẽ một cái sẽ vỡ tan, “Nếu thật sự anh đã thay lòng
thì hãy nói rõ ra.”
“Em… Em sao thế…” La Lạc Lâm cau mày nói, hai mắt đã có hồn. Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
“Em làm sao ư? Câu này phải là em hỏi anh mới đúng, La Lạc Lâm.” Cố An Kỳ
vừa tức giận vừa đau khổ, “Anh cứ thử nghĩ xem, người trong lòng thổ lộ
với anh anh không nói được lời nào không nói, sau khi biến mất ba tháng
lại còn nghi ngờ em có người mới. La Lạc Lâm, rốt cuộc thì anh coi Cố An Kỳ em thành cái gì? Rốt cuộc… Rốt cuộc thì anh coi em thành loại người
nào?”
“Em…” La Lạc Lâm nhíu mày, “Anh không xứng với em, xin lỗi em, em đi đi.”
“Vì sao? Em đến đây không phải để nghe anh xin lỗi, La Lạc Lâm, anh nói rõ
ràng cho em.” Cố An Kỳ nói, “Chuyện của anh em biết cả rồi, vì sao anh
còn muốn gạt em? Là vì cái chân mà từ chối em sao?”
“Em… Em tại sao lại biết?” La Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn Cố An Kỳ.
“Tại sao em lại không biết? Em hiểu anh như vậy, cho dù anh thay đổi dù chỉ
một chút em cũng nhận ra.” Cố An Kỳ hít mũi, cố gắng điều chỉnh lại hơi
thở. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của La Lạc Lâm, cô biết đã
sắp đến lời cần nói. Đó là mấu chốt, là chìa khóa để thành công.
“Nếu đã như vậy , tại sao em vẫn đến? Anh đã bị tàn phế, chắc em cũng biết?” La Lạc Lâm cúi đầu, vẻ mặt suy sụp.
” Em không để ý, tuyệt không để ý …’ ” Cố An Kỳ dừng một chút, “Có phải
anh muốn em nói như vậy đúng không? Mấy lời khoa trương mà chẳng có chút tin cậy nào như thế này?”
“Vậy là em có để ý…” Đầu của La Lạc
Lâm lại cúi thấp hơn một chút, nhưng Cố An Kỳ lại chú ý tới tay anh dần
dần nắm chặt lại. Xem ra lời nói vừa rồi của cô không xa đáp án là mấy.
Nếu đã như vậy, cô chỉ cần nói nốt là xong.
“Điều em để ý không
phải là chân của anh mà là thái độ của anh, chân của anh chưa tàn phế,
ít ra anh vẫn có thể đi lại. Nhưng thái độ của anh thì sao? Anh chưa hề
tàn lụi, cuộc sống của anh mới chỉ bắt đầu, nhưng anh lại chẳng khác gì
một cái cây đã khô héo lâu năm.” Cố An Kỳ tiếp tục nói, “Anh tỏ vẻ đáng
thương như vậy để cho ai xem? Anh vẫn còn đôi chân, vì sao không cố gắng bước ra cuộc sống? Em để ý thái độ của anh chứ chưa bao giờ là chân của anh. Tỉnh táo lại đứng lên đi, Lạc Lâm, em thích anh của quá khứ, người luôn tràn trề sức sống, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, cực kì khát
vọng cuộc sống…”
“Cut” Thiệu Văn Đình hô.
“Tốt lắm” Thiệu Văn Đình nói.
Cố An Kỳ cười hỏi: “Tôi nói giống trong đáp án chứ?”
“Đều trong đáp án.” La Lạc Lâm cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói một tiếng cảm ơn, “Cám ơn cô, An Kỳ.”
“Đừng khách sáo” cô mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị cho phần diễn tiếp theo, còn La Lạc Lâm đi xuống sân khấu.