Cố An Kỳ không đi lên phía trước sân khấu, cũng không chào hỏi Tô Dật
Phàm. Như cô đã nói, hôm nay cô tới đây làm giám khảo chứ không phải với thân phận bạn gái Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm có lẽ cũng hiểu rõ suy nghĩ
của Cố An Kỳ, vì vậy cho dù có chạm mặt nhau thì cũng gần như không nói
chuyện, chỉ gật đầu rồi lướt đi.
Đến phần đặt câu hỏi có thể nói
là Cố An Kỳ cùng Thiệu Văn Đình cùng nhau kiểm soát, câu hỏi của hai
người về những lĩnh vực khác nhau, chủ đề khác nhau để xem khả năng ứng
biến của thí sinh. Cố An Kỳ đã hiểu cách hỏi của Thiệu Văn Đình. Thường
thường ông sẽ bắt đầu từ những vấn đề cá nhân chung chung, giống như một trưởng bối, từ từ xây dựng một bầu không khí thoải mái dễ chịu nhất để
người đó trả lời.
Quan trọng nhất là, Thiệu Văn Đình không thích
“đáp án quá hoàn hảo” đã được chuẩn bị. So với những “thần tượng quá coi trọng hình tượng” trau chuốt tỉ mỉ đáp án, ông lại thích nhìn thấy một
mặt chân thật, tự nhiên của họ hơn.
Cố An Kỳ híp mắt, nhìn xuống
cuốn vở, dựa vào thời điểm biểu diễn trên sân khấu vừa rồi của các diễn
viên, thật ra có thể nắm được rất nhiều thứ. Ví dụ như một chút ít tính
cách, động tác quen thuộc của người đó. Không phải tất cả những nghệ sĩ ở đây Cố An Kỳ đều biết rõ, nhưng những người hay xuất hiện trên mặt báo, hoặc nổi bật trong cách diễn xuất cô đều biết.
Như vậy nhất châm kiến huyết* cũng không phải việc gì khó.
(*nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, đi thẳng vào vấn đề trọng tâm)
Người đầu tiên được hỏi lại là người vừa rồi đi lên muộn nhất Kiều Trí Viễn.
Thứ tự vòng này hoàn toàn bị đảo lộn, đây là “quy tắc” mà Thiệu Văn Đình đã sắp xếp.
“Kiều Trí Viễn…” Thiệu Văn Đình lật giở thông tin về anh ta, đột nhiên hỏi một vấn đề rất không liên quan, “Ngày trước cậu
từng hợp tác diễn với Lâm Huyên Di rất nhiều lần nhỉ?”
“A, vâng.” Kiều Trí Viễn sửng sốt trả lời.
Cố An Kỳ cũng bất ngờ, cô không nghĩ Thiệu Văn Đình sẽ bắt đầu từ Lâm
Huyên Di. Theo lý mà nói, trước đây cô và Thiệu Văn Đình chưa từng tiếp
xúc, tại sao đột nhiên ông lại nhắc tới cô?
“Ừ, cô ấy là một diễn viên có tài, chỉ tiếc tráng niên sớm thệ*.” Thiệu Văn Đình thở dài nói
tiếp, “Khi diễn với cô ấy, cậu có cảm nghĩ gì?”
(*tráng niên sớm thệ: chết trẻ)
Kiều Trí Viễn nhíu mày, anh không rõ vì sao Thiệu Văn Đình lại đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Lâm Huyên Di. Phần lớn mọi người trong giới giải
trí đều biết trước đây anh ta và Lâm Huyên Di từng hẹn hò, mà sau khi cô qua đời, anh ta lại ở bên Hứa Toa Toa. Tất nhiên đây không phải một chủ đề cấm kỵ, nhưng anh ta cũng không muốn nói quá nhiều.
“Cô ấy là một diễn viên rất xuất sắc, có nhân sinh quan rất độc đáo.” Kiều Trí Viễn trả lời.
“Ồ…” Thiệu Văn Đình nhìn ra Kiều Trí Viễn không thích nên cũng không nói gì
thêm mà viết gì đó xuống vở, thay vào đó người lên tiếng hỏi là Cố An
Kỳ.
“Tại sao anh lại nghĩ đến việc đứng tấn để casting?” Cố An Kỳ hỏi. Đây là vấn đề mà một giám khảo, cũng như người từng là Lâm Huyên
Di muốn hỏi.
“Chỉ là tôi cảm thấy nó phù hợp với chủ đề của vòng
casting thôi, vào những thời điểm khác nhau có thể tạo ra hiệu quả khác
nhau. Hơn nữa có muốn xem có luyện tập chăm chỉ hay không chỉ cần để ý
lực ở tay là được.” Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ đang giải vây giúp anh
ta nên mỉm cười với cô.
Cố An Kỳ co rút khóe miệng, giả vờ như cái gì cũng không thấy.
“Ừ, cậu nghĩ gì về diễn xuất hiện tại của mình? Cảm thấy mình đang ở mức độ nào? Đâu là điểm mạnh của cậu, đâu là điểm yếu, nói nghe xem.” Thiệu
Văn Đình tiếp tục hỏi.
“Điểm mạnh là có thể tiếp thu kiến thức
cũng như lĩnh hội được điểm đặc biệt trên người nhân vật rất nhanh. Điểm yếu có lẽ là chính vì do hiểu quá nhanh mà đôi khi chưa cân nhắc cẩn
thận đã bắt đầu diễn. Hôm nay tôi đã suy nghĩ rất cẩn trọng về nhân vật, vì vậy mới lên sân khấu cuối cùng. Còn về diễn xuất hiện tại của tôi,
tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, muốn nâng cao diễn xuất lên một bậc nữa.”
Kiều Trí Viễn suy nghĩ nói. Anh ta giấu nhẹm đi chuyện nhân vật không
phải do tự mình xây dựng.
“Cậu có tự tin với khả năng xây dựng
nhân vật của mình không?” Thiệu Văn Đình hỏi, giống như lúc nói chuyện
với Cố An Kỳ ở trong hậu trường, ông cảm thấy cách Kiều Trí Viễn biểu
diễn có chút gì đó hơi miễn cưỡng, không giống như tự anh ta xây dựng
nhân vật mà được thầy chỉ bảo hơn.
“Có.” Kiều Trí Viễn thốt ra không chút do dự.
Cố An Kỳ không khỏi lắc đầu trong lòng, rõ ràng sáng tác nhân vật là điểm
yếu nhất của anh ta, nhưng anh ta lại cố tình nói thành vội vàng, phải
cân nhắc nhân vật gì đó. Thật đúng là con vịt chết mạnh miệng. Đến bây
giờ Hứa Toa Toa vẫn còn phải giúp anh ta bày mưu tính kế, tại sao đột
nhiên lại biến thành một mình anh ta nghĩ ra? Thật nực cười.
Có lẽ Kiều Trí Viễn cũng không biết nhân vật vừa rồi của anh ta có vấn đề ở đâu nên vẫn đang tự mãn?
“Theo tư liệu thì hình như phần lớn anh chỉ đóng một kiểu nhân vật chính, tôi muốn hỏi anh có thể xây dựng một nhân vật khác không, ví dụ như người
cực đoan hay lạnh lùng chẳng hạn?” Cố An Kỳ nói, vẻ mặt vô cùng máy móc.
“Đây cũng chính là nguyên nhân tôi muốn tìm kiếm sự đột phá, cho nên tôi
muốn thông qua lần casting này tôi có thể khoanh vùng được kiểu nhân vật muốn đột phá.” Kiều Trí Viễn nói.
“Ừ…” Thiệu Văn Đình trầm ngâm một lát, “Tôi biết rồi, tiếp theo.”
Liên tục phỏng vấn vài người, Cố An Kỳ thỉnh thoảng hỏi vài câu, không hề tỏ ra quá thiên vị hay bỏ rơi bất kỳ ai. Vài chi tiết quan trọng với biểu
tuyển chọn cô đều hỏi han cẩn thận, vì vậy chiếm được thiện cảm của
không ít người.
“Tiếp theo, số sáu mươi tám.” Thiệu Văn Đình gọi.
Tô Dật Phàm không nhanh không chậm bước lên: “Chào hai vị giám khảo.”
“Ừ, trước đó không lâu, hình như cậu được chọn vào vai trong một bộ phim
điện ảnh Hollywood. Trải qua casting vất vả như vậy, vì sao cuối cùng
lại từ bỏ cơ hội?” Thiệu Văn Đình hỏi, tư liệu cũng không cần nhìn, xem
ra ông biết khá rõ về Tô Dật Phàm.
“Đi quá nhanh sẽ bỏ lỡ rất
nhiều phong cảnh, đôi khi có nhiều thứ còn quan trọng hơn cơ hội. Cơ hội có thể sẽ trở lại, nhưng vài thứ một khi bỏ lỡ, sẽ để lại một đời hối
hận.” Tô Dật Phàm bình thản nói, không hề nói thẳng, chẳng qua sự ám chỉ lại rất rõ.
Việc này người liên quan là Cố An Kỳ tất nhiên bối
rối, cô lập tức chuyển chủ đề: “Trước đây anh đã từng ra nước ngoài quay phim, cảm giác so với khi quay ở trong nước thì như thế nào? Khác nhau ở đâu?”
“Trường quay khác nhau, thời tiết khí hậu khác nhau, văn
hóa cũng khác nhau nên tất nhiên sẽ mang lại cảm giác khác biệt.” Tô Dật Phàm nghiêm túc trả lời, “Cách quay phim cũng không giống nhau. Địa
phương thế nào thì sản sinh ra người thế ấy, lời này cũng không ngoa,
rất nhiều nơi diễn viên có cách nhìn sự vật hiện tượng khác nhau, họ
không chia ra diễn xuất trên sân khấu và diễn xuất trên màn ảnh.”
Khi ra nước ngoài quay phim, Tô Dật Phàm bình thường đều phải tới trước vài ngày, đi dạo khắp nơi, tìm hiểu văn hóa, coi mình như dân bản xứ hòa
nhập vào xã hội nơi đó, vì vậy lúc quay phim mới thu được hiệu quả tốt.
“Ừ, quan điểm rất thú vị,” Thiệu Văn Đình lần đầu tiên khích lệ một người,
“Vậy cậu cảm thấy diễn xuất của mình đang ở trình độ nào? Đâu là điểm
mạnh, điểm yếu?”
“Tôi cảm thấy diễn xuất không thể đo lường được, xét với quá khứ, bây giờ diễn xuất của tôi đã tiến bộ, tuy nhiên xét về tương lai, nó vẫn cần phải cải thiện.” Tô Dật Phàm vẫn chỉ luôn lấy
mình ra so sánh, không hề vì mình có địa vị cao trong giới mà tự cao,
“Điểm mạnh của tôi là tốc độ phản ứng và khả năng xây dựng nhân vật,
điểm yếu là đôi khi lại tạm thời sửa lại cách diễn. Ví dụ như khi thấy
‘đối thủ’ đang diễn thì sẽ đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác, sau đó nhờ người đó thử luyện tập cùng mình xem sao, việc này có sẽ lẽ khiến ‘đối
thủ’ cảm thấy phiền phức.”
Tô Dật Phàm rất thành thực nói ra vấn
đề của bản thân, giống như lúc trước khi cùng Cố An Kỳ quay 《 Tình yêu
cuối cùng 》, khi anh phát hiện ra điểm bất thường ở một cảnh, anh và Cố
An Kỳ đã cùng ngồi lại để xây dựng hình tượng nhân vật một lần nữa.
“Được, tôi hiểu rồi.” Thiệu Văn Đình cũng không nói nhiều, cùng Cố An Kỳ đi vào hậu trường.
“Nói suy nghĩ của cô xem.” Thiệu Văn Đình nói.
“Nếu đạo diễn Thiệu đã hỏi ý kiến của cháu, vậy vòng này cháu nghiêng về Tô
Dật Phàm.” Cố An Kỳ không kiêng kỵ nói, “Không phải cháu thiên vị anh
ấy, mà là anh ấy là người duy nhất từ đầu tới cuối không hề nói dối.”
“Đương nhiên, che giấu mình đang nói dối cũng chẳng phải việc gì khó, bề ngoài nghệ sĩ nào chẳng đẹp đẽ không vết nhơ, vì vậy đến buổi tuyển chọn chắc chắn muốn bộc lộ một mặt hoàn hảo nhất. Chẳng qua nếu đã muốn nói dối
thì hãy diễn đến cùng, ít nhất đừng để người khác nhìn ra được mình đang nói dối. Bọn họ là diễn viên, chắc hẳn nên biết cách kiểm soát những
cảm xúc không nhất quán của mình.” Cố An Kỳ tiếp tục nói.
“Ừ, tôi biết cô không phải vì thiên vị mới nói như vậy, điều cô nói cũng không
phải không có đạo lý.” Thiệu Văn Đình nói, “Nhưng vận dụng diễn xuất vào cuộc sống cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cứ đợi đến vòng cuối xem sao.”
“Vòng cuối là diễn trực tiếp? Là diễn ngẫu hứng hay có chủ đề nhất định?” Cố An Kỳ hỏi.
“Họ sẽ có những chủ đề khác nhau, nhưng cô không biết đó là gì, cứ dựa vào
phần diễn của đối phương mà diễn theo, xem cuối cùng họ có thể làm cho
cô đoán được chủ đề đó hay không.” Thiệu Văn Đình nói.
“Ồ? Thì ra là thế…”
Trong lòng Cố An Kỳ dường như đã hiểu, Thiệu Văn Đình chẳng những đang tuyển
chọn nam diễn viên, mà còn muốn thử thách năng lực ứng phó diễn xuất của cô.