- Cái này...
Mã Đại Chinh cùng Lương Âm mở to hai mắt nhìn.
Trong chốc lát biến hóa chiêu số, đây là một gia hỏa Võ lực hai đoạn có thể làm được sao?
Nhiễm Tiểu Huy cũng kinh ngạc không thôi.
Nhưng tay phải của Vân Phi Dương lách qua nắm đấm, đột nhiên chộp vào cánh tay phải của hắn.
- Muốn chết!
Nhiễm Tiểu Huy cười lạnh, Mã Đại Chinh thì âm thầm lắc đầu:
- Né tránh nắm đấm xinh đẹp, nhưng chiêu này quá ngu xuẩn.
Một khi thi triển loại võ kỹ quyền pháp, lực đạo không chỉ ngưng tụ ở trên nắm tay, còn ngưng tụ nơi cánh tay, tùy tiện tiếp xúc cũng sẽ thừa nhận lực đạo như nhau!
Vân Phi Dương tự nhiên biết rõ đạo lý này.
Hắn đi bắt cánh tay hình thành 500 cân lực đạo của đối phương, là vì giờ phút này đã thi triển ra thức thứ nhất trong ba thức Cầm Long Thủ, chiêu này tên là Tiệt Tí Long, là chuyên đối phó cánh tay của võ giả.
- Ba!
Năm ngón tay của Vân Phi Dương ngưng tụ hai đạo Võ lực, mạnh mẽ chộp vào cánh tay của Nhiễm Tiểu Huy, tiếng vang thanh thúy truyền lại.
Trong nội tâm Mã Đại Chinh cùng Lương Âm cả kinh.
Thằng này... vậy mà bắt được?
Vì sao không có bị bắn ra, chẳng lẽ lực đạo của hắn đã siêu việt Nhiễm Tiểu Huy?
Không sai.
Vân Phi Dương thi triển thức thứ nhất Cầm Long Thủ, phối hợp Võ lực hai đoạn, lực đạo trên tay phải đã đạt tới 600 cân!
Nói cách khác, hắn sử dụng võ kỹ, tăng phúc đến 300 cân, đây là vừa mới nhập môn, chưa hoàn toàn hiểu rõ, 500 cân đối chiến 600 cân, ai mạnh ai yếu, đã không cần nhiều lời!
- Ngươi...
Nhiễm Tiểu Huy bị nắm cánh tay, cảm giác lực đạo trầm trọng hơn mình, sắc mặt đại biến, trong nội tâm bay lên điềm không may. Vân Phi Dương mỉm cười, lui về sau, năm ngón tay mạnh mẽ dùng sức nói:
- Gãy cho ta!
- Răng rắc!
Âm thanh cốt cách đứt gãy vang lên.
- A!
Nhiễm Tiểu Huy kêu thảm thiết.
Bên ngoài Diễn Võ Trường, người đến đây xem náo nhiệt đều mở to hai mắt nhìn.
Bọn hắn không xem trọng Vân Phi Dương, lại bẻ gãy cánh tay của Nhiễm gia Tam công tử, hơn nữa nhìn bề ngoài nhẹ nhàng như vậy!
Lương Âm thấy một màn này, văn vê dụi mắt, cho là mình nhìn lầm rồi.
Nhưng khi nàng thanh thanh sở sở chứng kiến Nhiễm Tiểu Huy thống khổ nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay bị Vân Phi Dương cầm lấy đã gãy, lập tức khẳng định là thật sự!
- Làm sao có thể, làm sao có thể...
Lương Âm trợn tròn mắt, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.
Mã Đại Chinh cũng bị chấn động rồi. Hắn thấy qua không ít võ giả quyết đấu, nhưng vẫn là lần đầu mắt thấy Võ lực hai đoạn phế đối thủ Võ lực ba đoạn đang thi triển võ kỹ.
Cái này thật không thể tin nổi?
- Không đúng!
Sau khi hết khiếp sợ, Mã Đại Chinh nghĩ ra, trên ngón tay của Vân Phi Dương có lưu quang yếu ớt lập loè, lúc này tỉnh ngộ nói:
- Tiểu tử này vận dụng võ kỹ!
Không hổ là Võ Sư, quan sát tỉ mỉ.
- Bỏ qua lực đạo 500 cân, cưỡng ép bắt cánh tay, còn nhẹ nhõm bẻ gẫy, võ kỹ của tiểu tử này không đơn giản.
Mã Đại Chinh âm thầm phỏng đoán:
- Hắn đến cùng là người nào?
Ở trong thị trấn nhỏ, có một thiếu niên không chỉ hiểu y thuật, còn hiểu võ kỹ cao thâm, để cho trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc...
Trên Diễn Võ Trường, khí chất cao quý của Nhiễm Tiểu Huy không còn sót lại chút gì, sắc mặt dữ tợn, thống khổ không thôi.
Xương cốt cánh tay bị bẻ gãy, đã tính toán trọng thương. Mặc dù có thuốc hay ít nhất cũng phải cần một năm nửa năm mới có thể khôi phục.
Người bị thương, thi đấu cũng phân ra thắng bại, nhưng Vân Phi Dương lại không bỏ qua, hắn buông cánh tay phải của Nhiễm Tiểu Huy ra, níu lấy cổ áo kéo hắn dậy, nghiêm mặt nói:
- Tiểu tử, hung hăng càn quấy ở trước mặt ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Nhiễm Tiểu Huy thống khổ nói:
- Vân... Vân Phi Dương, Nhiễm gia ta sẽ không bỏ qua ngươi!
- Uy hiếp sao.
Vân Phi Dương cười lạnh nói:
- Loại hoàn khố có gia tộc làm chỗ dựa như ngươi, bổn đại gia thấy nhiều lắm, đừng dọa ta sợ.
Dứt lời, ra quyền kích lên bụng đối phương.
- Oa!
Nhiễm Tiểu Huy phun ra một búng máu.
Mọi người dưới đài há hốc mồm, thằng này đánh gãy cánh tay người ta, lại còn cho thêm một quyền, thật sự là quá độc ác.
- Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, Nhiễm gia ta chắc chắn bầm thây ngươi vạn đoạn!
- Bành!
Vân Phi Dương lại bổ một quyền.
Khi dễ loại hoàn khố thất bại còn khẩu xuất cuồng ngôn này, là niềm vui thú lớn nhất của hắn.
- Tiểu tử, nói tiếp đi.