Vân Phi Dương kéo lấy đối phương đi đến bên cạnh diễn võ trường, lạnh lùng nói:
- Ta xem ngươi có bao nhiêu vênh váo.
- Ngươi...
- Bành!
Nhiễm Tiểu Huy vừa há miệng, lại bị một quyền.
Mọi người ở dưới đài cùng với Mã Đại Chinh, khóe miệng đều run rẩy kịch liệt, kẻ này không kiêng nể gì như thế, ra tay lại hung ác, chẳng lẽ không kiêng kị Đông Lăng thành Nhiễm gia một chút nào sao.
- Thằng này...
Chứng kiến Nhiễm Tiểu Huy bị đánh thành bộ dạng này, Lương Âm cũng có chút nhìn không được rồi.
- Phù phù.
Nhưng lúc này, Vân Phi Dương ném Nhiễm Tiểu Huy ra võ đài, ánh mắt nhìn về phía Lương Âm nói:
- Ta thắng, căn cứ đổ ước, ngươi phải gả cho ta.
Lời vừa nói ra, mọi người nhớ tới ba ngày trước định ra đổ ước. Nhìn Nhiễm Tiểu Huy ở dưới đài thống khổ giãy dụa, Lương Âm quay người cười lạnh nói:
- Vân Phi Dương, ngươi phải tinh tường, đánh cuộc của chúng ta là ta thua ngươi, lần này xuất chiến là Nhiễm Tiểu Huy, hắn thua cùng ta có quan hệ gì?
Vân Phi Dương nói:
- Hắn thay ngươi xuất chiến, đại biểu ngươi.
Lương Âm bỉu môi nói:
- Hắn chỉ là thay ta xuất chiến, lại không có thay đổ ước.
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi muốn chơi xấu?
- Lương Âm ta nói lời giữ lời, tuyệt không chơi xấu.
Lương Âm đi lên võ đài, thản nhiên nói:
- Như vậy đi, chúng ta đánh một hồi, nếu như ngươi thắng, ta sẽ thực hiện lời hứa gả cho ngươi.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Nhìn như nhẹ nhõm giải quyết Nhiễm Tiểu Huy, trên thực tế thi triển thức thứ nhất của Cầm Long Thủ hao phí tất cả linh lực trong cơ thể, lại thi đấu kết quả chính là thua.
Lương Âm tự nhiên biết rõ linh lực của Vân Phi Dương hao hết không sai biệt lắm. Cho nên nàng mới đi tới, vì cái gì không phải thi đấu, mà là cho lẫn nhau một cái bậc thang. Quả nhiên, Vân Phi Dương nhún vai cười nói:
- Được rồi, không so nữa, Oanh Oanh, chúng ta đi.
- Ân.
Mục Oanh vội vàng đi tới. Nàng muốn tới dìu, nhưng hắn lại vung tay nói:
- Ta không sao.
Vân Phi Dương tiêu sái đi xuống dưới đài.
Hắn đi đến bên ngoài Diễn Võ Trường lại ngừng lại, cũng không có quay người nói:
- Lương Âm, hôm nay lỡ hẹn, về sau chớ có hối hận.
Hối hận? Lương Âm tức đến nở nụ cười.
- Vân Phi Dương, ngươi bất quá là may mắn thắng Nhiễm Tiểu Huy, thực cho là mình rất lợi hại sao, Lương Âm ta cũng không phải ăn chay, ngươi nên may mắn ta không có lên sân khấu.
- Thật sao?
Vân Phi Dương cười nhạt, mang theo Mục Oanh ly khai.
Nhìn bóng lưng xa dần, ánh mắt của Lương Âm có chút lập loè, chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng bay lên một tia cảm giác vi diệu. Lương Âm quệt miệng thầm nói:
- Ta mới sẽ không hối hận, nam nhân ưu tú hơn hắn đi đầy đường.
...
Trên đường về nhà, Mục Oanh thấp giọng hỏi:
- Vân đại ca... có phải ngươi tức giận hay không?
Vân Phi Dương tức giận nói:
- Nàng dâu đến tay chơi xấu, có thể không tức giận ư!
Hiện tại gia hỏa này rất không thoải mái.
Phải biết rằng, thắng Lương Âm tương đương cưới thêm nàng dâu, đại kế tán gái cũng coi như có tính đột phá thực chất. Kết quả tiểu nữ hài chơi xấu, con vịt đã đun sôi lại bay mất.
Mục Oanh bỉu môi nói:
- Vân đại ca, còn có người càng xấu hơn ngươi sao?
Những lời này sinh ra lực thương tổn cực lớn, Vân Phi Dương che ngực, ra vẻ thống khổ nói:
- Không được... Ta bị thương, Oanh Oanh mau tới vịn ta.
- Lại lừa người.
Mục Oanh lườm hắn một cái, bước đi không để ý.
- Này uy!
Vân Phi Dương khóc không ra nước mắt.
Một gia hỏa vô sỉ chuyên nghiệp, lại không lừa được nữ hài, thật sự quá thất bại.
- Oanh Oanh, chờ ta một chút!
Vân Phi Dương kêu thảm thiết nói:
- Ai u, đau quá, ta muốn chết rồi.
Mục Oanh không có quay đầu lại, nàng biết rõ Vân đại ca khẳng định lại lừa gạt mình.
Quả nhiên cùng Vân Phi Dương tiếp xúc lâu, chỉ số thông minh của tiểu nữ hài đã tăng vọt.
Nói đi thì nói lại, Mục Oanh không quay người, nguyên nhân chủ yếu là vì ghen, dọc theo đường đi trong nội tâm còn tức giận nói:
- Hoa tâm đại củ cải, gặp nữ nhân liền muốn lấy người ta!