Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 20: Chương 20: Đại nhân, hắn đánh ta! (2)




Toàn trường yên tĩnh.

Một quyền này đánh quá đột ngột, mọi người ở đây nửa ngày không có phục hồi tinh thần lại.

Vân Phi Dương nhìn cũng chưa từng nhìn tên công tử ngã xuống đất thống khổ giãy dụa, ngón tay chỉ các thiếu niên ở chung quanh, lạnh lùng nói:

- Ai còn dám nói bậy nữ nhân của ta, ta sẽ để cho hắn biết cái gì mói gọi là Thần Linh nguyền rủa chính thức!

Những lời này rất cuồng, cũng rất hung hăng càn quấy.

Mọi người tiếp xúc ánh mắt của hắn, đều không rét mà run.

Ánh mắt của Vân Phi Dương thật đáng sợ, đáng sợ đến để cho những thiếu niên này lạnh cả người.

Mã Đại Chinh thất kinh nói:

- Ánh mắt như thế, phảng phất như trải qua rất nhiều thế sự, ngày sau lớn lên, tất nhiên là nhân vật tâm ngoan thủ lạt.

Hàn Thế Gia ngã xuống đất giãy dụa đứng dậy, không để ý khóe miệng chảy máu, bỗng nhiên ra quyền đánh về phía Vân Phi Dương. Bị đánh một quyền, há có thể từ bỏ ý đồ.

- Cút!

Vân Phi Dương quay người đạp qua.

Một cước này ẩn chứa lực đạo không nhỏ, Hàn Thế Gia bị đạp trúng, thống khổ té trên mặt đất, phun ra một búng máu.

Mọi người choáng váng.

Bọn hắn ở cái tuổi này, đánh nhau là chuyện thường xảy ra, nhưng còn chưa đánh người thổ huyết, thằng này ra tay cũng quá độc ác đi!

Hung ác?

Vân Phi Dương tính toán nhân từ rồi, đổi lại kiếp trước, chỉ sợ Hàn Thế Gia sớm đã ợ ra rắm.

- Ngươi...

Ánh mắt của Hàn Thế Gia dời về phía Mã Đại Chinh, sắp khóc nói:

- Đại nhân, hắn đánh ta!

Mã Đại Chinh lập tức khó xử.

Đúng lúc này, ánh mắt của Vân Phi Dương dời qua, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.

Tiểu tử này… Mã Đại Chinh có việc cầu người, chỉ có thể bất đắc dĩ phất tay nói:

- Nhanh về nhà trị liệu, ngày mai Bổn đại nhân sẽ đặc cách khảo hạch một mình ngươi.

Mọi người nghe vậy lại phát mộng.

Vân Phi Dương kia ở trước mặt mọi người đánh người, còn đánh người ta thổ huyết, Võ Sư đại nhân lại không có ý định trừng phạt, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Hàn Thế Gia bụm lấy quai hàm đứng lên, bực tức nói:

- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!

Dứt lời liền khập khiễng ly khai Diễn Võ Trường.

Đối với loại ngoan thoại này, Vân Phi Dương căn bản không để trong lòng, bởi vì có không ít người để cho mình chờ, một tiểu thí hài còn phải xếp hàng xa lắm, chờ tới lượt không biết đã đầu thai mấy kiếp.

- Vân đại ca...

Mục Oanh khẽ cắn môi mỏng, nước mắt chảy xuống.

Nhiều năm qua đối mặt bạn cùng lứa tuổi châm chọc khiêu khích, nàng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Nhưng ở trong khoảng thời gian này, lúc mình thương tâm bất lực, Vân Phi Dương hai lần ra tay, làm cho nàng thật sâu cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi được người che chở.

- Nha đầu ngốc, đừng khóc.

Vân Phi Dương đau lòng nói:

- Có Vân đại ca ngươi ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ ngươi, nhanh khảo hạch đi, ta tin tưởng Võ Sư đại nhân con mắt sáng như tuyết, ngươi nhất định có thể thành công.

- Ân!

Mục Oanh lau nước mắt, ngọc thủ nắm chặt, quay người đi về phía võ đài.

Phía sau đứng một nam nhân quan tâm mình như vậy, để cho trong nội tâm nàng bay lên cảm giác an toàn trước nay chưa có.

Mục Oanh ngừng khóc, Mã Đại Chinh lại sắp khóc.

Bởi vì hắn nghe được, vừa rồi tiểu tử này nói với nha đầu kia, rõ ràng là đang áp chế mình.

Đạp lên mũi mặt a! Làm sao bây giờ?

Mã Đại Chinh vô cùng xoắn xuýt.

Mà loại xoắn xuýt này chỉ tiếp tục trong chốc lát.

Ở trên võ đạo tu vi, hắn lựa chọn thỏa hiệp, cuối cùng tượng trưng khảo thí, ở trước mặt mọi người tuyên bố Mục Oanh thông qua khảo hạch.

Đương nhiên, dù Mã Đại Chinh không phóng nước, dùng thực lực Võ lực một đoạn của Mục Oanh, cũng có thể thông qua khảo hạch.

- Người bị Thần Linh nguyền rủa, vậy mà thông qua được khảo hạch võ đạo!

Mọi người ngạc nhiên.

Vốn có người ý định nghị luận một phen, nhưng còn chưa mở miệng, ánh mắt của Vân Phi Dương quét tới, những thiếu niên kia lạnh run, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói.

Vân Phi Dương hừ một tiếng nói:

- Oanh Oanh, chúng ta đi.

- Ân.

Mục Oanh cùng đi qua, trong nội tâm hưng phấn không thôi.

Rốt cục thông qua khảo hạch võ đạo, rốt cục chứng minh cho cả thôn trấn, mình và Mục gia không có bị nguyền rủa!

- Ai u, Oanh Oanh, ta bị thương, mau dìu ta.

Trên đường trở về, Vân Phi Dương lại bắt đầu biểu diễn. Bất quá lần này Mục Oanh không có giúp, nàng mắt trắng không còn chút máu, vểnh miệng lên nói:

- Vân đại ca, ngươi đánh người mạnh như vậy, xem xét là không có bị thương, vừa rồi nhất định là đang gạt ta!

- Ách...

Khóe miệng của Vân Phi Dương co giật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.