Đêm khuya.
Vân Phi Dương một người ngồi dưới tàng cây, trong thức hải hiện ra bóng dáng rắc rối phức tạp, chúng khi thì hình thành chiêu thức kỳ quái, khi thì tổ hợp chung một chỗ, có thể nói biến hóa ngàn vạn.
Một canh giờ sau, bóng dáng trong thức hải hóa thành hư vô, Vân Phi Dương từ từ mở ra hai con ngươi, thở dài:
- Muốn trong thời gian ngắn sáng tạo ra một môn vũ kỹ, dùng tu vi của ta bây giờ quá khó khăn.
Sáng tạo vũ kỹ?
Nếu để cho ngoại nhân biết, chỉ sợ hội té xỉu tại chỗ.
Phải biết rằng, tự nghĩ ra vũ kỹ là dựa vào đại trí tuệ, lý giải đối với võ đạo cùng với tính ngẫu nhiên, dù là Võ Thần cũng chưa chắc sáng tạo ra.
Sự tình Võ Thần làm không được, Vân Phi Dương có thể làm được, chỉ là vì linh khí mỏng manh, mặc dù sáng tạo ra vũ kỹ, uy lực cũng sẽ không quá mạnh mẽ.
Sở dĩ Vân Phi Dương muốn sáng tạo vũ kỹ, là vì ban ngày ở Diễn Võ Trường cùng Lương Âm định ra đổ ước.
Nàng này đã đạt tới Võ lực ba đoạn, khẳng định hiểu vũ kỹ nào đó, mặc dù có được kinh nghiệm võ đạo kiếp trước, nhưng muốn thắng chỉ sợ cũng có độ khó rất lớn.
Cho nên muốn đạt được thắng lợi, ôm mỹ nhân quy, phải học được một môn vũ kỹ.
- Ai.
Vân Phi Dương xoắn xuýt.
Vừa mới trùng sinh, hắn cũng không muốn thua một nữ nhân.
- Vân đại ca...
Đúng lúc này, Mục Oanh từ trong phòng đi ra.
- Oanh Oanh, có chuyện gì sao?
Vân Phi Dương hỏi.
Mục Oanh do dự một chút, nhỏ giọng nói:
- Ta có lời muốn nói với ngươi.
...
Trong phòng.
Vân Phi Dương cầm lấy một quyển sách cổ ố vàng, trang đầu viết năm chữ ba thức Cầm Long Thủ. Từ chất liệu đến xem, có lẽ rất cổ xưa.
Vân Phi Dương khó hiểu hỏi:
- Oanh Oanh, vì sao ngươi lại có vũ kỹ?
Mặc dù sinh hoạt ở Thần giới, nhưng hắn tinh tường, một bản vũ kỹ cấp thấp ở Phàm giới cũng cực kỳ trân quý, người bình thường không có khả năng có loại vật này.
Mục Oanh nói:
- Vân đại ca, bản vũ kỹ này là tổ tiên Mộ gia ta lưu truyền tới nay, nếu như người Mộ gia ta thông qua khảo hạch võ đạo, sẽ được tu luyện bản vũ kỹ này, đáng tiếc tổ phụ cùng cha ta không có tư chất, một mực lưu giữ đến nay.
- Thì ra là thế...
Vân Phi Dương đã minh bạch, nhưng trong nội tâm có một nghi hoặc.
Bản sách cổ này từ chất liệu đến xem, tất nhiên trải qua thời gian rất lâu, tổ tiên Mộ gia làm sao lấy được, chẳng lẽ gia tộc của Oanh Oanh từng là một đại gia tộc?
Oanh Oanh lại lấy ra một vật nói:
- Vân đại ca, tổ tiên còn giữ một quyển da cừu, là cùng vũ kỹ này ở chung một chỗ, phía trên ghi chữ ta không biết.
- A?
Vân Phi Dương tiếp nhận quyển da cừu, mở ra xem xét, cả kinh nói:
- Thần văn!
- Thần văn?
Mục Oanh không hiểu.
Nàng đương nhiên sẽ không hiểu, bởi vì Thần văn kỳ thật là kiểu chữ của Thần giới, bởi vì trong chữ ẩn chứa thần lực, phàm nhân quan sát giống như xem thiên thư.
Vân Phi Dương đến từ Thần giới, hiểu biết thần văn, mà khi hắn đọc rõ thần văn trên quyển da cừu, trong nội tâm không khỏi nổi lên sóng to gió lớn.
Nội dung trên quyển da cừu là một võ giả Thứ Thần cấp lưu lại nhật ký.
Đại khái ý là, Thần giới nứt vỡ, hư không mất đi, hắn trọng thương đào thoát, vẫn lạc phàm trần, xây dựng một Thần Điện, chờ đợi đại nạn buông xuống.
- Thần giới nứt vỡ, hư không mất đi?
Trên mặt Vân Phi Dương hiện ra vẻ khó có thể tin.
Thần giới là vị diện chí cao của toàn bộ vũ trụ, là chí tôn của ngàn vạn thế giới, bất tử bất diệt, làm sao sẽ nứt vỡ!
- Không có khả năng...
Vân Phi Dương không tin Thần giới sẽ nứt vỡ.
Nhất định là thái điểu Thứ Thần cấp này nói năng bậy bạ, nhưng nói đi thì nói lại, một thái điểu như Thứ Thần cấp, là không có năng lực hạ phàm, thần văn tự tay ghi chép làm sao sẽ xuất hiện ở phàm trần?
- Liên quan gì ta?
Đột nhiên tầm đó, Vân Phi Dương ý thức được, mình bị trấn áp vạn năm, hôm nay trùng sinh ở Phàm giới, lại không có ý định đi Thần giới, dù Thần giới nứt vỡ biến mất cũng không quan hệ gì tới mình nha.
Trước mắt là nhanh tu luyện bản vũ kỹ này, để ứng đối thi đấu ba ngày sau.
Vân Phi Dương giao quyển da cừu cho Mục Oanh nói:
- Oanh Oanh, quyển da cừu này rất quái lạ, ta cũng xem không hiểu, ngươi cất giữ đi, rất có giá trị kỷ niệm.