Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 22: Chương 22: Ba thức Cầm Long Thủ (2)




Mục Oanh cũng không có nhận lấy nói:

- Vân đại ca, thứ này đối với ta cũng vô dụng, ngươi cất đi.

Cô gái nhỏ lấy ra vũ kỹ cùng quyển da cừu, thì không coi Vân Phi Dương là ngoại nhân nữa.

- Được rồi.

Vân Phi Dương không có nhún nhường nói:

- Ta bảo quản giúp ngươi.

Vật ấy đối với phàm nhân mà nói trừ chất liệu đặc biệt một chút, xác thực không có tác dụng gì, dù sao phía trên chỉ ghi lại chuyện cũ của một thái điểu Thứ Thần cấp.

Nhưng đặt ở chỗ Mục Oanh, nếu như bị người phát hiện, hoài nghi là vũ kỹ tâm pháp gì, sẽ mang đến phiền toái rất lớn.

Hơn nữa trong nội tâm hắn còn có một ý nghĩ, vũ kỹ cùng quyển da cừu là chung một chỗ, có lẽ tồn tại ở trong thần điện của Thứ Thần cấp, tổ tiên Oanh Oanh đạt được hai vật này, chắc là tiến vào qua.

- Có lẽ về sau có thể dựa vào quyển da cừu, tìm được Thần Điện của Thứ Thần cấp kia.

Thần Điện của Thứ Thần cấp đặt ở trước kia, hắn ngay cả con mắt cũng sẽ không biết nhìn, hôm nay tu vi thấp, tiến vào Thần Điện, sẽ đạt được bảo vật mà thái điểu Thứ Thần cấp kia lưu lại.

- Đợi một chút!

Đột nhiên, Vân Phi Dương ý thức được cái gì, thầm nói:

- Võ giả Thứ Thần cấp sáng tạo Thần Điện, bên trong ẩn chứa thần lực, phàm nhân đi vào sẽ bị thần lực ăn mòn.

- Chẳng lẽ...

Vân Phi Dương nhìn Mục Oanh, suy đoán nói:

- Tổ tiên Oanh Oanh tiến vào Thần Điện, bị thần lực ăn mòn, khiến hậu đại không có tư chất, không cách nào tu luyện võ đạo sao?

- Nhất định là như vậy!

Hắn tựa hồ đã tìm được nguyên nhân thực sự của cái gọi là bị Thần Linh nguyền rủa.

Chỉ là trong nội tâm rất không minh bạch, bị thần lực ăn mòn, Mục Oanh thân là hậu đại cũng không thể tu luyện, vì sao mấy canh giờ đã ngưng tụ ra Võ lực.

- Là vì Nghịch Thiên Quyết sao?

Vân Phi Dương rốt cục nghĩ tới bản tâm pháp kia, nhưng vẫn không có để ở trong lòng. Ở hắn xem ra loại vũ kỹ cấp thấp này, dù tính toán có chỗ đặc thù, cũng không thể so sánh với vũ kỹ của Thần giới.

- Vẫn là trước tu luyện vũ kỹ.

Ném quyển da cừu vào Không Gian Giới Chỉ, Vân Phi Dương bắt đầu đọc qua bí tịch Cầm Long Thủ. Mục Oanh thấy hắn thu hồi quyển da cừu, đôi má ửng đỏ, thấp giọng lẩm bẩm:

- Cha đã từng nói, thứ này không thể tùy tiện lấy ra cho ngoại nhân, trừ phi là...

Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhỏ đến Vân Phi Dương đang cẩn thận xem vũ kỹ cũng không nghe thấy.

Sau nửa canh giờ.

Vân Phi Dương khép sách cổ lại, thầm nói:

- Ba thức Cầm Long Thủ này rất bất phàm, dù tập luyện thành công, tu vi không cao, cũng khó phát huy ra sức chiến đấu chính thức.

- Bất quá...

Hắn tự tin cười nói:

- Ba ngày, bổn suất ca có thể nhìn trộm một chút, dùng để đối phó cô nàng điêu ngoa Lương gia kia là đủ rồi.

- Vân đại ca, ta có thể tu luyện không?

Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Mục Oanh lập loè chờ mong.

- Có thể là có thể, bất quá...

Vân Phi Dương chân thành nói:

- Ba thức Cầm Long Thủ này là vũ kỹ chí cương chí dương, nữ hài tử tu luyện sẽ ảnh hưởng dáng người cùng tướng mạo.

- A! Ta không học đâu!

Mục Oanh quơ bàn tay nhỏ bé, buông tha cho ý định tu luyện.

Ở trong lòng nữ nhân, dáng người cùng tướng mạo quan trọng hơn tu luyện vũ kỹ nhiều.

Vân Phi Dương cười nói:

- Oanh Oanh, về sau ta tìm cho ngươi vũ kỹ thích hợp nữ hài tu luyện là được, dùng để đề cao thực lực, lại có thể vĩnh viễn bảo trì thanh xuân.

Mục Oanh bỉu môi nói:

- Vân đại ca, trên đời này nào có vũ kỹ vĩnh viễn bảo trì thanh xuân.

Vân Phi Dương nói:

- Dù không có, ta cũng sẽ sáng tạo ra cho ngươi!

- Vân đại ca lại khoác lác.

- Thật sự!

- Không tin đâu, Vân đại ca, ta đi ngủ đây.

- Ta ngủ cùng ngươi!

- Cót két.

Cửa phòng đóng lại, Vân Phi Dương lẻ loi trơ trọi đứng ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.