Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 23: Chương 23: Lấy độc trị độc (1)




Mục Oanh đưa bí tịch ba thức Cầm Long Thủ quả nhiên là mưa đúng lúc.

Vân Phi Dương không cần hao phí tâm tư tự nghĩ ra vũ kỹ, hơn nữa từ chiêu thức vũ kỹ hắn suy đoán, về sau đạt tới cảnh giới rất cao, căn cứ chiêu thức biến hóa, hoặc có thể suy diễn ra thức thứ tư, thức thứ năm.

Sáng tạo vũ kỹ rất khó khăn, nhưng căn cứ vũ kỹ của người khác tiến hành suy diễn sâu, Vân Phi Dương lại rất có tự tin.

- Bắt đầu đi.

Vân Phi Dương đi vào trước đại thụ, thở một hơi thật dài, bắt đầu tu luyện.

Hắn vừa tu luyện là qua một đêm.

Chiến Thần đến từ Thần giới quả nhiên không phải thổi, chỉ một đêm, Vân Phi Dương thuận lợi tập được thức thứ nhất cầm nã thủ, nhưng còn chưa đại thành. Hắn cũng không thèm để ý, bởi vì cách thi đấu còn có hai ngày, đến lúc đó tự nhiên thành thục.

- Học môn võ kỹ này, cũng coi như nắm chắc phần thắng.

Vân Phi Dương lười biếng duỗi lưng một cái.

Mặc dù vất vả tu luyện một đêm, nhưng Nghịch Thiên Quyết lại thủy chung ở vào trạng thái vận chuyển, để cho hắn không có chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần phấn chấn.

Vân Phi Dương thật bất ngờ nói:

- Nghịch Thiên Quyết này không tầm thường nha, lại có thể tự động vận chuyển.

Trong vũ kỹ Thần giới hắn tiếp xúc có rất ít tâm pháp có thể tự chủ vận chuyển.

- Vân đại ca, ăn điểm tâm đi.

- Ân.

Vân Phi Dương thu hồi tạp niệm, từ trên tảng đá đứng lên.

Trở lại trong phòng, dùng cơm nước xong xuôi, thời điểm hắn chuẩn bị tiếp tục tham ngộ ba thức Cầm Long Thủ, Võ Sư Mã Đại Chinh từ bên ngoài đình viện đi tới.

Trong phòng, Vân Phi Dương ngồi ở trên ghế đẩu, cẩn thận nhìn kỹ Mã Đại Chinh, giống như y sư chuyên nghiệp, hắn nhẹ nhàng thở dài nói:

- Đại nhân, bệnh tình của ngươi so với hôm qua càng nghiêm trọng rồi, nếu không kịp thời trị liệu, chỉ có thể hủy đi tay phải.

- À?

Mã Đại Chinh lập tức khẩn trương.

Phải biết rằng một cánh tay đối với võ giả mà nói là cực kỳ trọng yếu.

- Bất quá…

Vân Phi Dương cười nói:

- Ngươi gặp ta, bệnh này có thể trị.

- Thật sao?

Mã Đại Chinh bán tín bán nghi.

Hắn thật sự không nghĩ ra, tên tiểu tử này có thể trị bệnh, ngay cả danh y ở Bàn Thạch Thành cũng không thể chẩn đoán chính xác quái bệnh.

Vân Phi Dương phất tay nói:

- Đại nhân đã hoài nghi năng lực của ta, vậy thì xin mời cao nhân khác đi.

- Không không.

Mã Đại Chinh nói:

- Tin tưởng, tin tưởng!

Đã tới đây, hắn cũng có ý định chữa ngựa chết thành ngựa sống. Nếu như có thể chữa tốt, vậy không còn gì tốt hơn, nếu như trị không hết, tất nhiên sẽ đánh tiểu tử này một chầu.

Vân Phi Dương cầm bút, loát loát viết lên giấy nói:

- Loại bệnh này là vì tu luyện võ đạo khiến cho kinh mạch thác loạn, chỉ cần khơi thông kinh mạch, bệnh sẽ tự khỏi, phương thuốc bình thường dù tính toán có thể trị, cũng rất khó trừ căn, ta viết phương thuốc không chỉ có hiệu quả, còn vĩnh viễn không tái phát.

Thần như vậy?

Trong nội tâm Mã Đại Chinh thầm nói.

Tiểu gia hỏa này không phải thần côn chứ? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn theo bản năng thò tay đi nhận phương thuốc.

Soạt.

Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi phương thuốc, cười nói:

- Đại nhân, phương thuốc này của ta từ trước đến nay không truyền ra ngoài, ngươi hiểu a.

- Đúng đúng!

Mã Đại Chinh vội vàng lấy ra ngân phiếu một trăm lượng.

- Chỉ như vậy?

Vân Phi Dương nhíu mày.

Mã Đại Chinh im lặng nói:

- Một trăm lượng đầy đủ người bình thường dùng hơn mười năm a.

- Vậy sao?

Vân Phi Dương đối với tiền tài của Phàm giới không có khái niệm gì, cũng chẳng muốn đi yêu cầu, tiếp nhận ngân phiếu liền ném phương thuốc cho hắn.

Mã Đại Chinh cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận phương thuốc, nhìn kỹ, mặt lập tức co giật.

Trên phương thuốc của Vân Phi Dương ghi Độc Ngô công, Châm Diệp Tiêm… toàn bộ đều là độc dược.

Đây là phương thuốc?

Độc phương còn được!

- Ba!

Mã Đại Chinh vỗ bàn đứng lên nói:

- Tiểu tử, ngươi viết cho Bổn đại nhân là thuốc gì đây, ngươi là trị bệnh cho ta, hay muốn mạng của ta!

Vân Phi Dương bình tĩnh nói:

- Đại nhân chưa nghe nói qua lấy độc trị độc?

Lấy độc trị độc?

Mã Đại Chinh nói:

- Nhưng tất cả dược liệu của ngươi đều là kịch độc, nếu như ta dùng, độc còn chưa hết, mạng nhỏ đã không còn!

Vân Phi Dương lắc đầu nói:

- Vật cực tất phản, đạo lý này đại nhân cũng chưa từng nghe qua sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.