Mã Đại Chinh triệt để im lặng.
Mình là tới xem bệnh, không phải đến nghe hắn chỉ giáo, Vân Phi Dương nói:
- Đại nhân, phương thuốc này tuyệt đối có thể trị bệnh của ngươi, cũng sẽ không khiến ngươi trúng độc, nếu ngươi không tin, có thể tìm tiểu miêu tiểu cẩu thử thuốc không phải được sao.
Đúng rồi!
Con mắt Mã Đại Chinh sáng ngời.
Dược liệu trong này đều có độc, nấu xong có thể tìm con chó đến thử thuốc, nếu như không có xuất hiện phản ứng trúng độc, mình dùng cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Hắn lạnh lẽo nhìn Vân Phi Dương nói:
- Bổn đại nhân từ tục tĩu nói trước, nếu như xảy ra vấn đề, tiểu tử ngươi đợi chịu chết đi.
Uy hiếp sao?
Vân Phi Dương không cho là đúng nói:
- Đại nhân, vẫn là nhanh phối dược đi, nếu như chậm trễ nữa, bệnh tình chỉ có thể càng nặng, một khi khuếch tán, dù thần tiên hạ phàm cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Sắc mặt của Mã Đại Chinh biến hóa, lúc này cất kỹ phương thuốc, quay người rời đi.
Sau khi hắn đi, Mục Oanh từ bên ngoài đi vào, khó hiểu nói:
- Vân đại ca, Võ Sư đại nhân tới làm gì?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương đi đến trước mặt nàng nói:
- Oanh Oanh, đi thôi.
- Làm gì?
Vẻ mặt Mục Oanh mờ mịt.
Vân Phi Dương cười nói:
- Sắp đi Đông Lăng thành rồi, đi mua cho ngươi vài bộ quần áo mới xinh đẹp.
Trong nội tâm Mục Oanh ấm áp, nhưng chua xót nói:
- Vân đại ca, ta... không có tiền.
Đừng nói mua quần áo, ngày bình thường ngay cả đồ ăn cũng không có tiền mua.
- Ta có!
Vân Phi Dương lắc lắc ngân phiếu vừa mới từ trong tay Mã Đại Chinh lấy được.
Mục Oanh kinh ngạc nói:
- Vân đại ca, sao ngươi có nhiều tiền như vậy!
- Lợi nhuận.
Vân Phi Dương cười hắc hắc, nắm bàn tay nhỏ bé của Mục Oanh đi ra đình viện.
Tuy trấn Địa Sơn rất nhỏ, nhưng phố xá lại náo nhiệt, Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh đi dạo ở trong phố xá sầm uất, thằng này hoàn toàn không hiểu tiết kiệm, tiêu xài có thể nói vung tiền như rác.
- Oanh Oanh, bộ y phục này không tệ, rất thích hợp ngươi.
- Vân đại ca, đã mua vài bộ rồi, đừng mua nữa!
Mục Oanh vội vàng ngăn trở.
Một hai bộ quần áo đã làm cho nàng rất thỏa mãn, nhiều hơn cũng mặc không hết nha.
Còn nữa, nữ hài này từ nhỏ rất tiết kiệm, không hy vọng Vân đại ca vì mình tốn hao nhiều như vậy.
Vân Phi Dương nhìn nàng nói:
- Phải mua.
- Ách...
Mục Oanh cúi đầu xuống, không nói gì nữa.
Vân Phi Dương vì nữ nhân mình vừa ý, cam tâm tình nguyện dùng tiền, rất nhanh lại mua vài bộ quần áo mới, sau đó lại đi mua đồ trang sức.
Ngắn ngủn một canh giờ đã tiêu phí bảy tám chục lượng.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, khi Mục Oanh thay đổi y phục mới, phục trang đẹp đẽ phụ trợ, khí chất không kém Đại tiểu thư như Lương Âm chút nào.
Trong lúc nhất thời, con mắt Vân Phi Dương sáng ngời.
- Vân đại ca...
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu xuống, Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười nói:
- Oanh Oanh, ngươi thật xinh đẹp.
Khuôn mặt Mục Oanh càng đỏ, trái tim ngọt giống như lau mật.
Mua xong, Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh đi vào quán rượu xa hoa nhất của trấn Địa Sơn, các món đặc sản đều gọi một lượt, một bữa lại bỏ ra hai mươi lượng.
- Ân, hết tiền rồi, chúng ta đi thôi.
Tính tiền xong, ý thức được đã tiêu hết một trăm lượng, Vân Phi Dương mới có ý định về nhà.
Mục Oanh theo ở phía sau sắp khóc rồi, một trăm lượng nếu tiết kiệm, đủ đã dùng nhiều năm, Vân đại ca trong chốc lát tiêu hết rồi.
- Oanh Oanh, tiêu hết có thể kiếm lại, kịp thời hưởng lạc mới là trọng yếu nhất.
Vân Phi Dương nói, vẻ mặt không quan tâm.
Thằng này đối với tiền xác thực không có khái niệm gì, hơn nữa sau khi sống lại lập chí chính là muốn hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt.
- Vân đại ca...
Mục Oanh cúi đầu nói:
- Cảm ơn ngươi.
Mặc dù cô gái nhỏ rất đau lòng tiền, nhưng hôm nay Vân Phi Dương vì nàng mua quần áo mới, vào tửu lầu sang trọng ăn món ngon, trong nội tâm tràn đầy cảm động.
Thân là nữ nhân, ai không hy vọng có một nam nhân nguyện ý vì mình dùng tiền.
- Cám ơn cái gì, đều là người một nhà.
Vân Phi Dương vô sỉ trước sau như một.
- Người một nhà sao...
Mục Oanh nỉ non, đầy cõi lòng tâm sự.