Hai ngày sau.
Bên ngoài Diễn Võ Trường tụ tập rất nhiều người, trong đó có thiếu niên từng tham gia khảo hạch, cũng có dân chúng bình thường.
Mấy ngày nay trong trấn truyền lưu một người tên là Vân Phi Dương khiêu chiến Lương gia Đại tiểu thư, bọn họ là đến xem náo nhiệt.
Xác thực mà nói, bọn hắn đến xem gia hỏa tên Vân Phi Dương kia, là làm sao bị Lương gia Đại tiểu thư hành hạ.
- Chưa nghe nói qua Vân Phi Dương gì kia, là xuất hiện lúc nào?
- Ta ở thôn trấn vài chục năm, không có nghe nói qua cái tên này.
- Người nọ là nha đầu Mộ gia từ trong núi cứu về, không phải người bổn trấn.
- Nguyên lai là người xứ khác, khó trách dám khiêu chiến Lương gia Đại tiểu thư.
- Lương gia Đại tiểu thư sớm được Đông Lăng học phủ tuyển chọn, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng, một người xứ khác khiêu chiến nàng, lá gan cũng không nhỏ.
Tất cả mọi người nghị luận Vân Phi Dương, trong ngôn ngữ có khinh thường cùng cười nhạo.
Trong trấn Địa Sơn, Lương gia là nhà giàu nhất, Lương Âm cũng nổi danh thiên tư phi phàm.
Trên thị trấn đến nay còn truyền lưu, ngày Lương gia Đại tiểu thư sinh ra, trời giáng phạn âm, kéo dài không dứt, được coi là điềm lành, vì vậy Lương gia đại lão gia đặt tên con gái là Lương Âm.
- Không phải người địa phương sao?
Nghe mọi người nghị luận, Hàn Thế Gia đứng ở trong đám người lạnh lùng cười cười.
Thằng này ở ngày khảo hạch bị đánh, trong lòng còn ghi hận, thương thế vừa khỏi liền chạy đến đây xem Vân Phi Dương bị Lương Âm khi dễ như thế nào.
- Mau nhìn, Lương gia Đại tiểu thư đến rồi!
Đột nhiên có người hô.
Mọi người nhao nhao ghé mắt, bên ngoài Diễn Võ Trường, Lương Âm mặc trang phục màu đỏ, bên hông treo roi da, tư thế hiên ngang đi tới. Cùng lúc này, một thiếu niên sắc mặt nhẹ nhàng cũng đi theo tới.
- Hắc Giáp trường tiên!
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Vũ khí bên hông Lương Âm chính là dùng da thú của Hắc Giáp luyện thành, đã đạt tới nhất phẩm, vượt xa vũ khí bình thường có thể so sánh, là lợi khí nàng một mực dùng.
Mang vũ khí có phẩm giai, võ giả điều khiển có thể đề cao sức chiến đấu.
Vũ khí nhất phẩm kém nhất, cửu phẩm cao nhất, tuy Hắc Giáp trường tiên là nhất phẩm cấp thấp nhất, nhưng giá trị hơn vạn lượng, Võ Đồ cũng chưa chắc có được.
- Không nghĩ tới Lương tiểu thư lấy ra Hắc Giáp trường tiên, Vân Phi Dương muốn xui xẻo.
Bên ngoài Diễn Võ Trường, các thiếu niên từng tham gia khảo hạch nhao nhao cười rộ lên, thậm chí đã nghĩ đến hình ảnh thi đấu bắt đầu, gia hỏa cuồng vọng kia bị khi phụ sỉ nhục rồi.
- Ồ, thiếu niên đứng ở bên cạnh Lương tiểu thư có chút quen mắt.
Một thiếu niên híp mắt, cẩn thận nhìn thiếu niên ngọc thụ lâm phong trên võ đài, đột nhiên cả kinh nói:
- Đây không phải Đông Lăng thành Nhiễm gia Tam công tử sao!
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trong Đông Lăng thành có rất nhiều gia tộc, Nhiễm gia là một cái trong số đó.
Những người này nghe nói qua, Nhiễm gia gia chủ đã đạt Võ Sư đỉnh phong, là cao thủ số một số hai của nội thành!
- Tại sao Nhiễm gia Tam công tử lại ở trấn Địa Sơn?
Mọi người tranh nhau nghị luận, Mã Đại Chinh than nhẹ nói:
- Sớm nghe nói Lương gia cùng nội thành Nhiễm gia có kết giao, hôm nay Nhiễm gia Tam công tử cùng đi lên đài, xem ra quan hệ còn rất sâu.
Vị Võ Sư đại nhân này dựa theo phương thuốc của Vân Phi Dương, sau khi dùng bệnh kín thực được chữa tốt, lúc này vô luận vận công hay dùng sức như thế nào cũng không có cảm giác đau đớn.
Chỉ có điều, trong quá trình chữa bệnh rất thống khổ, dù sao tất cả đều là độc dược luyện chế thành, mà sau khi bệnh tốt, làn da biến thành đen, cơ bắp cũng có chút lỏng.
Vân Phi Dương nói, đây là di chứng lấy độc trị độc, vài ngày sau sẽ khôi phục. Chính vì như thế, Mã Đại Chinh mới lẫn ở xa xa, sợ bị người khác chứng kiến bộ dáng chật vật.
- Tiểu tử, mặc dù y thuật của ngươi không tệ, nhưng đắc tội Lương gia Đại tiểu thư có dính dáng với Nhiễm gia, về sau sợ là sẽ không có một ngày tốt lành.
Mã Đại Chinh âm thầm lắc đầu, đối với Vân Phi Dương tỏ vẻ mặc niệm.
Trên võ đài, Nhiễm Tiểu Huy khẽ nhíu mày, khinh thường nói:
- Một đám nhà quê!
Thân là Nhiễm gia Tam công tử, một mực sinh hoạt ở trong thành, rất xem thường những thiếu niên ở nông thôn này.
- Ngươi đi lên làm gì!
Sắc mặt của Lương Âm không thoải mái.
Nhiễm Tiểu Huy lông mày giãn ra, vừa cười vừa nói:
- Lương Âm muội muội, hôm nay là ngươi thi đấu, vi huynh đương nhiên là tới trợ uy.
Lương Âm chán ghét nói:
- Không cho phép gọi ta muội muội.
Nhiễm Tiểu Huy nói:
- Hai nhà chúng ta là thế giao, ta lớn hơn ngươi mấy tháng, gọi muội muội có cái gì không đúng.
Lương Âm phẫn nộ nói:
- Ta bảo ngươi cút xuống, không nghe thấy sao!
Tiểu nha đầu quả nhiên điêu ngoa, dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Nhiễm gia công tử, Nhiễm Tiểu Huy lại không tức giận, ngược lại mỉm cười nói:
- Được rồi.
Thằng này đối với Lương Âm tình hữu độc chung, đến trấn Địa Sơn cũng là muốn cùng nàng đi Đông Lăng thành học phủ đưa tin. Đáng tiếc Lương Âm không có cảm giác với hắn, thậm chí chán ghét.
- Vân Phi Dương đến rồi!
Đúng lúc này, có người hô lớn nói.
Mọi người nhao nhao xoay đầu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, liền thấy một nam tử tóc dài bồng bềnh, anh tuấn bất phàm nhàn nhã dạo chơi đi tới, bên người có một thiếu nữ cực kỳ khà ái.
Hai người đi chung một chỗ, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
- Hắn là Vân Phi Dương?
- Rất kiêu ngạo nha.
- Không kiêu ngạo mà dám khiêu chiến Lương gia Đại tiểu thư sao.
Vân Phi Dương xuất hiện khiến cho mọi người phản cảm, bởi vì gia hỏa này lớn lên quá đẹp trai, bộ dáng đi đường lại rất chảnh, để cho bạn cùng lứa tuổi rất không thoải mái.
Đẹp trai là đúng rồi, Vân Phi Dương ở Thần giới được xưng là Thần giới đệ nhất mỹ nam tử.
Dùng cách nói của hắn, lớn lên đẹp trai, lại cường đại, đám lão gia hỏa Thần giới kia liên thủ trấn áp mình, rõ ràng là trần trụi ghen ghét!
- Cắt.
Lương Âm nhếch miệng.
Bất quá khi ánh mắt nàng dời về phía Mục Oanh, trong nội tâm nao nao, bởi vì hôm nay Mục Oanh mặc lụa mỏng, cách ăn mặc cực kỳ chói mắt.
- Đây không phải Mục Oanh sao?
- Hôm nay nàng thật xinh đẹp.
- Một nữ nhi nhà nghèo, sao có quần áo cao quý như vậy?
Dân chúng trên thị trấn cũng đang đánh giá lấy Mục Oanh, nghĩ thầm đừng nói là trộm đến nha?
Ý thức được tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, Mục Oanh vốn ngại ngùng càng thêm ngượng ngùng, cũng may Vân Phi Dương một mực ở bên cạnh, làm cho nàng lấy hết dũng khí đi theo.
- Ta muốn để cho người trong thiên hạ biết, nữ nhân của Vân Phi Dương ta, là xinh đẹp nhất trong thiên hạ!
Thời điểm Vân Phi Dương đến từng nói với Mục Oanh như vậy, cũng lần nữa cường điệu, để nàng thay quần áo xinh đẹp nhất.
Quả nhiên, Mục Oanh thay đổi quần áo cao quý xinh đẹp, rung động toàn trường.
Bi kịch chính là, ánh mắt mọi người đặt ở trên người Mục Oanh, hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Có một người không có xem nhẹ Vân Phi Dương, cái kia chính là Nhiễm Tiểu Huy, khi hắn ý thức đối thủ của Lương Âm còn đẹp trai hơn mình, không khỏi cười lạnh nói: