- Tiểu tử.
Trùng hợp, Vân Phi Dương đi đến trước sân khấu, nghi hoặc quay đầu nói:
- Gọi ta?
- Ngươi cho rằng như thế nào?
Nhiễm Tiểu Huy ngửa đầu, biểu lộ rất hung hăng càn quấy.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, hắn không vui khi có người hung hăng càn quấy ở trước mặt mình, vì vậy tức giận nói:
- Ngươi ai à?
Nhiễm Tiểu Huy cao ngạo nói:
- Đông Lăng thành Nhiễm gia Tam công tử!
Chiêu bài Nhiễm gia dùng rất tốt, phàm là ở trong địa bàn Đông Lăng thành quản hạt, chỉ cần nói ra, vô luận dân chúng thấp cổ bé họng hay võ giả đều phải khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.
Nhiễm Tiểu Huy nói ra thân phận của mình, là muốn nhìn nam tử kia hóa thành một con chó, ngoắt ngoắt cái đuôi đến lấy lòng mình. Đáng tiếc, Vân Phi Dương lại nói:
- Không biết, chó ngoan không cản đường, cút.
- Phốc.
Lương Âm che miệng cười rộ lên.
Nàng không có cảm tình gì với Nhiễm gia Tam công tử kia, Vân Phi Dương mắng, làm cho nàng cảm thấy hả giận.
Tiểu mỹ nhân nở nụ cười, Nhiễm Tiểu Huy lại tức đến đỏ mặt. Thân là Nhiễm gia Tam công tử, chưa từng bị người nhục nhã như thế, hơn nữa là ở trước mặt nữ nhân mình ưa thích!
- Còn không đi? Chờ ta ném xương sao?
Vân Phi Dương phất phất tay, làm ra động tác ném xương nói:
- Nhanh đi nhặt đi, đừng chậm trễ thời gian của ta, ta còn muốn đánh bại tiểu nha đầu kia, lấy về nhà làm vợ đây này.
- Ngươi...
Lương Âm thu liễm dáng tươi cười, nghiến răng nghiến lợi.
Bị ngôn ngữ nhục nhã, Nhiễm Tiểu Huy đã rất nổi giận, thằng này lại muốn lấy nữ nhân mình ưa thích làm vợ, là nam nhân đều nhịn không được.
Lúc này hắn cả giận nói:
- Tiểu tử, không nhìn xem mình là thân phận gì, cũng xứng với Lương Âm muội muội sao?
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Ngươi là cái rễ hành gì, cũng xứng đứng ở trước mặt ta kêu gào?
- Muốn chết!
Nhiễm Tiểu Huy nhẫn không nổi nữa, nâng lên tay, ba đạo khí lưu quanh quẩn ngưng tụ.
- Võ lực ba đoạn!
Mọi người kinh ngạc, nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt có chút hả hê.
Tiểu tử, ngươi được a.
Đắc tội Lương gia Đại tiểu thư, lại nhục nhã Nhiễm gia Tam công tử, thật sự là Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới.
Vân Phi Dương thấy Nhiễm Tiểu Huy muốn ra tay, lúc này làm tốt ý định tránh né, thậm chí chuẩn bị bắt lấy sơ hở sau khi đối phương ra tay, hung hăng đá vào giữa đũng quần một cước.
Đáng tiếc, Nhiễm Tiểu Huy chuẩn bị ra tay, Lương Âm đã ngăn cản nói:
- Dừng tay!
Nhiễm Tiểu Huy giận không kiềm được nói:
- Lương Âm muội muội, tiểu tử này quá đáng giận, hôm nay ta thay ngươi giết hắn!
Lương Âm lạnh lùng nói:
- Đây là ta và hắn thi đấu, ngươi cút qua một bên đi.
Nhiễm Tiểu Huy nói:
- Lương Âm muội...
Lương Âm nói:
- Nhiễm Tiểu Huy, ta nói lại lần nữa, nhanh cút đi!
Vân Phi Dương nâng cằm lên, thầm nói:
- Hắc hắc, tính tình của nữ hài này, ca thích.
- Ai!
Nhiễm Tiểu Huy thở dài, trừng Vân Phi Dương một cái, cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta!
Vung ống tay áo lên, không cam lòng ly khai.
- Chậm đã.
Đột nhiên Vân Phi Dương mở miệng nói.
Nhiễm Tiểu Huy quay người nhìn hắn hằm hằm, còn kém há miệng cắn người.
- Nhiễm gia Tam công tử đúng không?
Vân Phi Dương bỏ qua ánh mắt giết người của tiểu tử này nói:
- Ta nhớ được, luận võ quyết đấu có quy định thay chiến, ngươi đã hận ta như vậy, không bằng thay Lương gia Đại tiểu thư xuất chiến đi?
Nhiễm Tiểu Huy khẽ giật mình, chợt nói:
- Tốt, ta thay Lương Âm muội muội xuất chiến!
Lương Âm lạnh nhạt nói:
- Ta không đồng ý!
Vân Phi Dương quát lớn:
- Nữ nhân nên ở nhà thêu hoa, chém chém giết giết còn thể thống gì, mau xuống đi.
- Ngươi...
Lương Âm sụp đổ nói:
- Ta thêu hoa đánh giết thì liên quan gì đến ngươi!
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi là vợ của ta, có thể không liên quan sao?
- Ngươi... Vô sỉ!
Lương Âm tức giận đến thân thể run rẩy.
Mục Oanh thì âm thầm lắc đầu.
Vân đại ca há mồm ti tiện, da mặt lại dầy hơn tường thành, đấu khẩu với hắn không bị tức chết đã phải cảm ơn trời phật phù hộ rồi.
- Đừng làm rộn, mau xuống đi, để cho tiểu tử kia lên, hôm nay phu quân ta muốn hảo hảo đánh hắn.
- Ngươi...
Lương Âm sắp tức ngất.
- Lương Âm muội muội, ngươi mau xuống đi, vô sỉ như thế, bổn công tử nhất định phải tự mình đâm chết!
Nhiễm Tiểu Huy cũng thúc giục.
- Hảo hảo hảo, các ngươi đánh đi!
Lương Âm dậm chân, giận dữ đi xuống.
Hai nam nhân đáng ghét muốn đánh nhau, liền để cho bọn hắn đánh đi, mình cam tâm tình nguyện nhìn hai con chó cắn nhau.