Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 3: Chương 3: Đánh nhau dùng cục gạch (1)




Mười ngày sau.

Thương thế của Vân Phi Dương khôi phục không sai biệt lắm, ít nhất có thể xuống giường đi lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, dựa vào mị lực cá nhân, hắn rất tốt hoà mình với Mục Oanh, lý giải nơi này tên là trấn Địa Sơn.

- Tiểu thành mấy ngàn người, mạnh nhất là Võ Sư.

Vân Phi Dương lắc đầu nói:

- Thật sự là quá yếu...

Đẳng cấp phân chia ở Phàm giới, Vân Phi Dương còn nhớ, hẳn là bảy cảnh giới Võ Đồ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Vương, Võ Hoàng, Võ Thánh cùng Võ Thần, Võ Sư ở trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới, dù sao từng là Thần Quân của Thần giới, gần Thần Chủ nhất.

Phàm giới Võ Hoàng, Võ Thần đều thuộc về không nhập lưu.

Bất quá hiện tại bởi vì Vân Phi Dương bị phong ấn vạn năm, tu vi dùng để kéo dài tánh mạng, thực lực sớm đã không còn sót lại chút gì.

Đương nhiên, tu vi không có, thần lực cũng không có, Vân Phi Dương ngược lại không quan tâm, bởi vì ở hắn xem ra, tu luyện vài phút là có thể đột phá Võ Đồ.

- Không đúng.

Vân Phi Dương ý thức được, mình không cách nào câu thông linh khí trong thiên địa, không khỏi cau mày nói:

- Linh khí trên thế giới này quá bạc nhược, yếu kém đến mình không cách nào hấp thu.

Thần giới có thần lực, nếu như nhân loại Phàm giới không có tâm pháp Thần giới, mù quáng hấp thu sẽ tùy thời ợ ra rắm, đại năng Thần giới cũng không thể hấp thu linh lực của Phàm giới, bởi vì đối với bọn hắn có được thần thể mà nói, chút lực lượng ấy hoàn toàn không có tác dụng.

- Ai.

Vân Phi Dương lắc đầu, thở dài:

- Phàm giới đúng là Phàm giới.

- Cót két.

Đột nhiên, Mục Oanh đẩy cửa đi vào, ghé vào trên mặt bàn khóc lên, khóc vô cùng ủy khuất, làm cho người đau lòng.

Vân Phi Dương khập khiễng đi tới hỏi:

- Oanh Oanh, làm sao vậy?

Mục Oanh quên trong phòng còn ở một thương binh, vội vàng lau nước mắt, miễn cưỡng cười vui nói:

- Vân đại ca, không có việc gì, cát bay vào mắt rồi.

- Nha.

Vân Phi Dương đáp.

Nghĩ thầm, lừa gạt kẻ đần sao.

Mục Oanh nói dối sao giấu diếm được Vân Phi Dương tu luyện mấy ngàn năm sắp thành tinh.

- Đạp đạp!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thiếu niên tráng kiện đi tới, thở gấp nói:

- Oanh Oanh, đi mau, tiểu tử Lương gia kia đuổi tới!

Hắn gọi Triệu Tráng, cư dân của trấn Địa Sơn, hàng xóm của Mục Oanh.

- Đại Tráng, làm sao vậy?

Vân Phi Dương cũng quen người này.

- Vân đại ca, Oanh Oanh đi mua thuốc cho ngươi, thiếu chút nữa đâm vào trên người Lương Nhân, bị tiểu tử kia đe dọa.

Triệu Tráng nắm quyền, bực tức nói:

- Oanh Oanh khóc chạy về, hắn lại đuổi tới, còn mang theo Đại Lang Cẩu nhà mình!

- Ba.

Vân Phi Dương vỗ bàn, cả giận nói:

- Muốn chết!

Mục Oanh là nữ nhân hắn nhìn trúng, mười ngày nay chăm sóc chu đáo, nhất định sẽ thành lão bà của mình, lại bị người khi dễ, còn khi dễ về đến nhà, thúc thúc có thể nhẫn, chị dâu không thể nhẫn nha.

Bên ngoài đình viện, Lương Nhân mặt rỗ đã tới, tùy tùng sau lưng kéo theo một con Đại Lang Cẩu, uông uông gọi bậy, bề ngoài rất hung tàn.

Mục Oanh trốn trong phòng, không phải nàng không muốn ra, mà là bị Vân Phi Dương khóa ở bên trong. Dùng lời nói của hắn, lát nữa mình còn hung tàn hơn Đại Lang Cẩu, sẽ hù lão bà tương lai.

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Lương Nhân cao ngạo đánh giá Vân Phi Dương, lớn lối nói:

- Mục Oanh đâu, bảo nàng đi ra, quỳ xuống xin lỗi bổn công tử.

Vân Phi Dương nắm chặt hai đấm, cười nhạt nói:

- Tiểu tử, ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng rất có tiềm chất làm hoàn khố nha.

Trước kia ở Thần giới ngẫu nhiên đi Phàm giới du ngoạn, Vân Phi Dương đụng qua không ít thiếu gia ăn chơi, không nói hai lời liền đánh người, bởi vì hắn không dung có người còn hung hăng càn quấy hơn mình.

- Ngươi nói cái gì?

Lương Nhân chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, tuổi quá nhỏ, không quá lý giải hai chữ hoàn khố.

Vân Phi Dương nói:

- Ta nói, thừa dịp ta còn không có tức giận, nhanh xéo đi, nếu không ngươi sẽ bị đánh.

Những lời này thông tục dễ hiểu, Lương Nhân biến sắc, từ trong tay tùy tùng đoạt lấy dây thừng buộc chó nói:

- Đại Hắc, cắn hắn!

- Gâu Gâu!

Đại Lang Cẩu lao ra, gào thét phóng đi.

Vân Phi Dương lạnh lùng cười cười, con ngươi híp lại. Thân là cao thủ Thần giới, ánh mắt công kích là môn bắt buộc, luyện đến mức tận cùng, một ánh mắt có thể trừng chết một đám người.

Thế nhưng mà...

- A!

Vân Phi Dương bị Đại Lang Cẩu cắn mông đít.

Ánh mắt trừng người chết?

Đó là một vạn năm trước, hiện tại tu vi của hắn hoàn toàn biến mất, mặc dù con ngươi cực kỳ sắc bén, nhưng không có một chút lực uy hiếp.

- Ha ha!

Lương Nhân cười to nói:

- Tiểu tử, ngươi không phải rất ngưu sao? Đại Hắc, dùng sức cắn cho ta!

Thấy Vân đại ca bị cắn, Triệu Tráng lập tức nóng nảy, quơ lấy côn gỗ muốn lao ra, nhưng cửa phòng bị khóa, chỉ có thể ở trong phòng dậm chân lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.