Có thể không đau sao?
Cứ như vậy nhổ mũi tên lên, thậm chí còn mang ra da thịt, Thần Tiên cũng chịu không được.
- A!
Thiếu nữ lại càng hoảng sợ:
- Không phải ngươi đã chết rồi sao?
Khóe miệng của Vân Phi Dương co giật nói:
- Cô nương, ngươi rút tên ra như vậy, dù ta không chết cũng có thể bị nhổ chết a!
- Ta...
Thiếu nữ cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Thực xin lỗi.
- Ai.... Cô bé này thật khờ.
Vân Phi Dương thầm thở dài một hơi.
Nhưng vào lúc này, vết thuơng trên đùi phun trào chảy máu, giống như pháo hoa, đồng thời mang theo mùi tanh.
Thiếu nữ che miệng cả kinh nói:
- Nha, phun máu rồi!
Phù phù...
Vân Phi Dương lại lần nữa ngã xuống đất.
Ngươi rút như vậy, lại không nhanh đè lại miệng vết thương, phun máu là khẳng định a!
- Phốc, phốc!
Máu tươi phun trào như con suối, Vân Phi Dương thấy thiếu nữ còn thất thần ngẩn người, hữu khí vô lực kèm theo khóc nức nở nói:
- Đại tỷ, nhanh... nhanh cầm máu... Bằng không thì... Ta thật sự sẽ chết!
Nói xong con mắt khép lại, đã bất tỉnh.
Vân Phi Dương là thực bất tỉnh, không phải giả.
Bị phong ấn một vạn năm, thân thể vốn rất suy yếu, hôm nay lại mất quá nhiều máu, sao có thể gánh được...
Hôm sau.
Vân Phi Dương mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, trong không khí tràn ngập hương vị mốc meo, nghĩ đến gian phòng này có lẽ thật lâu không người ở rồi.
- Đau quá.
Trên người truyền đến đau đớn.
Vân Phi Dương vén chăn, phát hiện chân trái trúng tên được băng trắng quấn lên, ba tầng trong, ba tầng ngoài, còn kém băng bó lại toàn thân.
- Chỉ là vết thương nhỏ, không cần khoa trương như vậy chứ!
- Cót két.
Lúc này cửa phòng mở ra, trong tay thiếu nữ khả ái bưng chén thuốc, cẩn thận từng li từng tí đi tới, khi nàng chứng kiến Vân Phi Dương tỉnh lại, vui vẻ nói:
- Ngươi tỉnh rồi?
- Ân.
Vân Phi Dương nửa ngồi ở trên giường nói:
- Nơi này là địa phương nào?
- Nhà của ta.
- Một mình ngươi?
- Đúng vậy.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, ảm đạm nói:
- Cha mẹ ở lúc ta còn rất nhỏ đã đi.
Vân Phi Dương sinh lòng hổ thẹn, nữ hài đột nhiên cười nói:
- Đây là thuốc của Lý Dược Sư, nhân lúc còn nóng uống đi, chuyên trị vết thương đao kiếm, rất lợi hại.
- Ân.
Vân Phi Dương bưng thuốc uống một hơi cạn sạch, sắc mặt đại biến, lè lưỡi nói:
- Đây là độc dược sao, đắng như vậy! ?
- Không phải nha.
Thiếu nữ nói:
- Lý Dược Sư từng nói, thuốc càng đắng càng có hiệu quả trị liệu.
Vân Phi Dương lắc đầu, nghĩ thầm:
- Quả nhiên, dược đạo của phàm giới quá rớt lại phía sau, tùy tiện thêm chút hương thảo, chẳng phải giải quyết vị đắng sao?
Hắn từng có nghiên cứu dược đạo, hiểu sơ một chút, đương nhiên nghiên cứu dược đạo không phải vì cứu người chữa bệnh, mà là vì sát nhân, bởi vì hắn nghiên cứu chính là độc dược!
Trận đạo, luyện khí đạo, phù đạo, các loại nghề phụ Vân Phi Dương đều không biết.
Tu luyện ba ngàn năm, hắn chỉ dùng cho hai chuyện, thứ nhất là dùng nắm đấm đánh người, thứ hai là dùng độc dược trị người, trước kia ai đắc tội hắn, hắn liền đánh kẻ đó, hạ dược, dù là Thần Quân cũng dám đánh, Thần Chủ cũng dám để cho đối phương một mực ngồi ở nhà vệ sinh!
- Cô nương, ngươi tên gì?
Vị đắng dần biến mất, lúc này Vân Phi Dương mới mở miệng hỏi.
Thiếu nữ cười ngọt nói:
- Ta gọi Mục Oanh, ngươi có thể bảo ta Oanh Oanh.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, cảm thấy danh tự êm tai, rất thích hợp nữ hài ôn nhu như vậy, vì vậy nghiêm trang nói:
- Oanh Oanh, ngươi đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng ta, Vân Phi Dương ta sẽ lấy ngươi.
Mục Oanh kinh ngạc há to miệng, trong nội tâm thầm suy nghĩ, đầu óc của người này có vấn đề sao?