Quận Đông Lăng, trấn Địa Sơn.
Trong sơn cốc vắng vẻ quanh năm không có bóng người, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, oanh lên một tảng đá lớn.
- Bành.
Cự thạch vỡ vụn, bụi đất tung bay.
Một thiếu niên lảo đảo đi ra, sau đó vô lực té trên mặt đất. Sắc mặt người này tái nhợt, bộ dạng rất suy yếu.
Ước chừng một lát sau, thiếu niên gian nan giương mắt, nhẹ nhàng nhấc tay, nhìn cánh tay non nớt của mình, khổ sở nói:
- Ta lại bị trấn áp một vạn năm... Hao hết toàn bộ tu vi mới giữ được tánh mạng, thân thể thực sự thoái hóa rồi.
Một vạn năm? Thân thể thoái hóa?
Nếu có người nghe được, nhất định sẽ cho hắn hai chữ, thần kinh!
Vân Phi Dương không có bệnh, hắn hoàn toàn chính xác sống một vạn năm, nghiêm khắc mà nói, là sống hơn một vạn ba ngàn năm.
Từng là một trong Tam đại Chiến Thần của Thần giới, được xưng là nam nhân cường đại nhất.
Sau đó bởi vì đắc tội quá nhiều người, bị vô số Thần Vương cùng Thần Quân liên thủ bức đến phàm giới, dùng thần thông vô thượng chuyển Thập Vạn Đại Sơn đến trấn áp ở đây, gieo xuống phong ấn vĩnh cửu cùng thần chú trọn đời không được Luân Hồi.
Nhưng thế sự khó liệu, nam nhân cường đại nhất Thần giới cũng không có bị trấn áp vẫn lạc, dùng cái giá mất đi toàn bộ thần lực, kéo dài hơi tàn, cho đến vạn năm sau phong ấn nhược hóa giải trừ, mới có thể chui từ dưới đất lên trùng sinh.
- Đám lão gia hỏa này, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Vân đại soái ca ta không chết.
Vân Phi Dương gian nan cười rộ lên, lười biếng giãn hai tay, cảm khái nói:
- Còn sống thật tốt.
...
đệ nhất cao thủ Thần giới Vân Phi Dương chui từ dưới đất lên trùng sinh, không giống với những Thần Đế cùng Tiên Tôn kia, sau khi sống lại nghĩ đến muốn trở nên mạnh mẽ, giết lên tận Thần giới, đánh bại hết thảy địch nhân khi dễ mình, ngồi lên vị trí Thần Chủ.
Bởi vì đời trước (*tạm thời tính toán vạn năm trước) đã làm được, còn kém đạp Thần Chủ cao cao tại thượng xuống Thần Vị, cũng chính vì quá kiêu ngạo, lúc này mới nhắm trúng nhiều người tức giận, kết quả bị quần ẩu, đánh xuống phàm giới, bị nhốt một vạn năm.
Vạn năm phong ấn dài dòng buồn chán, Vân Phi Dương dựa vào đếm cừu tổng kết kinh nghiệm, cho đến đếm mấy ngàn ngàn ngàn ức con cừu, tổng kết ra đời trước mình quá kiêu ngạo.
Đếm cừu nhiều rồi, tính cách cũng ôn nhu xuống.
Mấy ngàn năm tu luyện, mặc dù đứng ở đỉnh phong, kết quả cũng không có niềm vui thú gì đáng nói.
Hôm nay đã trùng sinh, cần gì chém chém giết giết, dù sao trên thế giới này, không chỉ tu luyện, còn có rất nhiều chuyện có thể làm. Ví dụ như...
Vân Phi Dương cố gắng đứng lên, kéo lấy thân thể suy yếu, từng bước một đi ra sơn cốc, nhìn thế giới xa lạ, nhìn hoa hoa thảo thảo, nhìn non sông gấm vóc, trong lòng kiên định nói:
- Hôm nay Vân đại soái ca ta đã trùng sinh, nhất định phải đổi lại cách sống!
Cái gọi là đổi lại cách sống, kỳ thật là hảo hảo hưởng thụ sinh hoạt, như thế nào mới tính toán hưởng thụ sinh hoạt đây?
Ở trong nội tâm Vân Phi Dương chính là tán gái, lấy muội tử.
Đây là mộng tưởng mà khi hắn bị phong ấn vạn năm nghĩ đến!
Đời trước Vân Phi Dương đạt tới Thần Quân, chưa từng biết qua tình yêu mà thế nhân nói say sưa, dù rất nhiều Tiên Nữ, Thần Nữ thông đồng, hắn cũng không rảnh để ý, giống như con mọt sách hai tai không nghe thấy sự tình ngoài cửa sổ.
Càng bi kịch là, nam nhân tu luyện hơn ba nghìn năm, Thần Chủ cũng dám đánh, thẳng đến ngày bị phong ấn vẫn còn là xử nam, cái này nếu truyền đi, khẳng định rất mất mặt xấu hổ.
Một vạn năm rút kinh nghiệm xương máu, Vân Phi Dương thề, nếu có một ngày đi ra ngoài, nhất định đặt tinh lực ở trên người nữ nhân, đền bù tiếc nuối đời trước.
Nghĩ đến đây, hắn ngửa đầu lớn tiếng nói:
- Tu luyện? Cút con mẹ đi!
- Vèo!
Đột nhiên, một tiếng xé gió từ sau lưng bay tới, tốc độ cực nhanh.
- Phốc.
Vân Phi Dương không kịp tránh né, bất hạnh trúng tên.
Nương theo một tiếng kêu thảm thiết, Vân Phi Dương ôm chân giống như con khỉ nhảy loạn, chân trái của đệ nhất cao thủ Thần giới bất hạnh trúng tên, phong phạm cường giả đâu? Ở thời khắc này hoàn toàn không có.
- À?
Trong bụi cỏ nhảy ra một thiếu nữ, khi nàng ý thức được mình bắn trúng người, hoa dung thất sắc, vội vội vàng vàng nói:
- Thực... Thực xin lỗi, ta... ta nghĩ ngươi là thú rừng.
Vân Phi Dương nghe vậy, trực tiếp ngã quỵ.
Ca giống người như vậy sao, mắt đâu?
Bất quá khi Vân Phi Dương nhìn lại, phát hiện thiếu nữ phía trước giống như u lan, đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa hồn nhiên và hào quang linh khí, như gió nhẹ nhàng phật qua. Một khắc này hắn bị rung động thật sâu.
- Thế giới lại có nữ hài thanh thuần như thế.
- Rất tốt, ngươi là mục tiêu thứ nhất của Vân đại soái ca ta!
Con ngươi của Vân Phi Dương đảo một vòng, lúc này ôm chân gào thét nói:
- Đau quá, ta muốn chết rồi.
Dứt lời con mắt khép lại giả chết.
Thiếu nữ bối rối chạy tới, luống cuống tay chân nói:
- Này này, ngươi đừng chết, thực xin lỗi, thực xin lỗi, không phải ta cố ý.
Đang khi nói chuyện, con mắt ướt át, hiển nhiên tùy thời có khả năng rơi lệ.
Trong nội tâm Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười, lại cảm giác hổ thẹn thầm nói:
- Cô bé này thật dễ lừa gạt, ca là đệ nhất cao thủ Thần giới, chỉ là một mũi tến há có thể làm gì ta...
- Hưu!
Đột nhiên, thiếu nữ trực tiếp rút tên.
- Hí!
Vân Phi Dương mạnh mẽ ngồi dậy, tê tâm liệt phế quát:
- Ngươi làm gì?
Thanh âm vang dội, đại biểu thật sự rất đau.