- Đại nhân, ta làm sao biết không trọng yếu, quan trọng là loại bệnh này nếu như không nhanh trị liệu, không bao lâu cánh tay phải sẽ phế đi, nghiêm trọng còn sẽ khuếch tán toàn thân, trở thành người thực vật.
Sắc mặt của Mã Đại Chinh đại biến.
Lời nói dọa người như thế, nếu như đổi lại trước kia, hắn khẳng định không tin.
Nhưng một tháng trước, y sư chẩn đoán bệnh cũng từng nói như vậy, hơn nữa nói càng dọa người, nói nguyên nhân bệnh này là vì tu luyện võ đạo tạo thành, có thể chữa tốt hay không cũng khó biết, chỉ kê mấy liều thuốc điều trị trước.
Chẳng lẽ tiểu tử này hiểu dược đạo?
Mã Đại Chinh bán tín bán nghi thăm dò nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết hậu quả lừa bịp ta không?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói:
- Loại bệnh này là tu luyện võ đạo tạo thành.
Mã Đại Chinh vốn đang có chút chần chờ, nghe hắn nói căn nguyên gây bệnh, lập tức tin tưởng, vội vã nói:
- Bệnh này còn có thể trị không?
- Có.
Vân Phi Dương đáp.
Mã Đại Chinh mừng rỡ không thôi.
Nhưng Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Bất quá, cao thủ bình thường rất khó trị, mà ta...
Nói đến đây hắn dừng lại, lui về phía sau hai bước nói:
- Đại nhân, bắt đầu khảo hạch đi.
- ...
Trong nội tâm Mã Đại Chinh tức ói máu.
Có lẽ tiểu tử này thật có thể trị, hoặc biết trị như thế nào, cố ý không nói là ý định cầm khảo hạch đến áp chế mình.
- Mà thôi, mà thôi.
Trong nội tâm Mã Đại Chinh thở dài, nắm tay phải ẩn chứa lực lượng Võ lực ba đoạn oanh qua.
Vân Phi Dương thờ ơ, tùy ý đối phương công tới, bởi vì hắn biết rõ thằng này sẽ không hạ nặng tay.
Quả nhiên, một quyền này của Mã Đại Chinh nhìn như rất mạnh, nhưng khi đánh vào trên người Vân Phi Dương, toàn bộ lực lượng lại tán hóa.
- Tê.
Nắm đấm nhu hòa tiếp xúc lên ngực, sắc mặt của Vân Phi Dương đỏ bừng, che ngực nói:
- Đại... Đại nhân, ta thông qua được không?
Khóe miệng của Mã Đại Chinh có chút run rẩy.
Rõ ràng là một chút lực lượng cũng không có, thằng này lại biểu diễn tinh xảo như thế, thật sự là một nhân tài.
- Ngươi tên gì?
- Ta... Ta gọi Vân Phi Dương.
Mã Đại Chinh ở trước mặt mọi người tuyên bố:
- Vân Phi Dương thừa nhận lực lượng gấp ba mình không ngã, Bổn đại nhân tuyên bố, thông qua khảo hạch!
- Không phải đâu? Hắn cũng có thể thông qua?
Các thiếu niên chờ đợi chế giễu há hốc mồm.
Không có lý do a, không nên như vậy nha!
Sao Mã đại nhân lại bỏ qua đối phương, chẳng lẽ vừa rồi không dùng lực lượng chính thức?
- Phù phù.
Nghe được Mã Đại Chinh tuyên bố, Vân Phi Dương rốt cục khó có thể chèo chống, ngã xuống đất, giống như bị thương không nhẹ.
Mã Đại Chinh có chút choáng váng.
Mình không dùng một chút lực lượng, như vậy cũng có thể ngã xuống, thật không chịu nổi một kích sao?
- Vân đại ca!
Mục Oanh hoa dung thất sắc chạy lên đài, hoảng sợ nói:
- Ngươi không sao chớ?
- Ta... Ta không sao.
Vân Phi Dương cố gắng để cho nét mặt của mình nhìn càng tiều tụy cùng suy yếu nói:
- Oanh Oanh, vịn ta.
- Ân.
Mục Oanh nghe lời dìu hắn đứng lên.
Vân Phi Dương thuận thế ngã ở trong ngực, ngửi mùi thơm nhàn nhạt, vẻ mặt vui sướng.
Một màn này bị Mã Đại Chinh nhìn thấy, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Nguyên lai thằng này muốn chiếm tiện nghi của nữ hài, hại lão tử thiếu chút nữa cho rằng có phải vừa rồi mình xuống tay quá nặng, đả thương đối phương hay không!