- Có thể ngủ trần hay không?
Vân Phi Dương miên man bất định, trên khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, vận dụng ám kình đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi vào.
- A!
Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc của Mục Oanh.
- Bành!
Vân Phi Dương vừa đi vào từ bên trong bay ra, ngã xuống đất.
Trong đình viện, Mục Oanh mặc quần lụa mỏng mới tinh màu lam nhạt, lộ ra càng thêm đáng yêu, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh, mang theo một tia không vui.
- Vân đại ca, sao ngươi có thể tùy tiện tiến vào phòng của ta!
Ngay vừa rồi, Mục Oanh đang thay y phục, Vân Phi Dương đột nhiên xông tới, nàng phản xạ có điều kiện ra quyền đánh bay hắn ra ngoài, có được Võ lực một đoạn, lực lượng rất đủ, Vân Phi Dương không thể tránh né bị thương rồi.
- Oanh Oanh, ta gõ cửa rồi.
Vân Phi Dương bụm lấy quai hàm, trong nội tâm rất ủy khuất, nếu quả thật nhìn thấy cái gì, bị đánh hai quyền cũng vui, nhưng vừa rồi đi vào, cái gì cũng không thấy đã bị đánh, cái này thật sự là quá oan, quá thua lỗ.
- Vậy ngươi cũng không thể tùy tiện vào nha.
- Ta sai rồi.
Vân Phi Dương tươi cười nói:
- Lần sau không như vậy nữa.
Nhược điểm của nữ nhân chính là sợ nam nhân lừa gạt, huống chi gia hỏa vô sỉ, tiện đến mức tận cùng như Vân Phi Dương.
Mục Oanh nghe vậy, quả nhiên hết giận hơn phân nửa, nàng đi tới, nhẹ nhàng vuốt gò má của Vân Phi Dương, xin lỗi nói:
- Vân đại ca, thực xin lỗi, vừa mới ta xuống tay hơi nặng.
Bàn tay nhỏ bé vuốt ve, trên mặt Vân Phi Dương lập tức không đau, còn có chút lâng lâng.
Hắn ngây ngốc cười nói:
- Không có việc gì, thân thể của ta là để cho lão bà xuất khí, lại đến mấy quyền cũng không có việc gì.
- Phốc.
Mục Oanh bị những lời này chọc cười, sau đó quệt miệng nói:
- Vân đại ca, ngươi biết dỗ nữ hài vui vẻ như vậy, về sau sợ là mỗi ngày bị đánh rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Cả ngày bị một đám lão bà đánh, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Một đám lão bà?
Mục Oanh sẳng giọng:
- Hoa tâm đại củ cải!
Vân Phi Dương không có nghe thấy nữ hài nói thầm, mà hỏi:
- Oanh Oanh, hôm nay ngươi ăn mặc xinh đẹp như vậy, đi làm cái gì sao?
Ngày bình thường Mục Oanh ăn mặc mộc mạc, hôm nay đổi một bộ quần áo mới, để cho hắn bất ngờ.
- Vân đại ca, hôm nay là trong trấn khảo hạch võ đạo, ta muốn đi báo danh tham gia.
Vân Phi Dương mờ mịt nói:
- Khảo hạch võ đạo?
Mục Oanh nháy mắt mấy cái nói:
- Vân đại ca, chẳng lẽ ngươi thật sự là dã nhân, ngay cả khảo hạch võ đạo cũng chưa nghe nói qua?
Nàng đã từng hỏi thăm qua thân phận của Vân Phi Dương, Vân Phi Dương trả lời là, từ nhỏ ở trong núi rừng, ngăn cách thế gian, rất nhiều chuyện đều không rõ ràng lắm, thuần khiết như giấy trắng.
Chỉ có thể nói như vậy, nếu như chi tiết nói cho Mục Oanh, mình chính là đệ nhất cao thủ cùng đệ nhất soái ca Thần giới, bị người ám toán trấn áp ở Phàm giới vạn năm, khẳng định sẽ bị coi là bệnh tâm thần.
Vân Phi Dương gãi đầu cười nói:
- Ta ở trong núi quá lâu, rất nhiều sự tình không rõ ràng lắm, Oanh Oanh, ngươi có thể nói khảo hạch võ đạo là gì không?
- Được rồi.
Mục Oanh gật đầu, giảng giải cho hắn.
Nơi này tên là Vạn Thế đại lục, chính là một trong ngàn vạn Phàm giới mà Thần giới khống chế.
Phàm giới phân chia từ nhất đẳng đến cửu đẳng, Vạn Thế đại lục là nhất đẳng, cũng là Phàm giới thấp nhất.
Vô luận là Thần giới cao cao tại thượng, hay Phàm giới nhất đẳng, đều có một điểm giống nhau, cái kia chính là dùng võ làm gốc, ví dụ Phàm giới cấp thấp như Vạn Thế đại lục, lớn đến đô thành, nhỏ đến thôn trấn vắng vẻ, mỗi tháng đều cử hành khảo hạch võ đạo.
Cái gọi là khảo hạch võ đạo, là do một Võ Sư tiến hành kiểm tra tư chất các hài đồng còn vị thành niên, nếu như đạt tới yêu cầu, có thể vào các thánh địa tu luyện.
Kiểm tra thiên phú chia làm tư chất cùng thể chất, tư chất tốt, tu luyện vũ kỹ tâm pháp sẽ càng dễ, thể chất tốt thì càng am hiểu tu luyện ngoại công.
Khảo hạch võ đạo có yêu cầu, không đầy mười tám tuổi, hơn nữa có Võ lực một đoạn, nếu không sẽ không có tư cách tham gia.