Mục Oanh vận chuyển Nghịch Thiên Quyết hai canh giờ, trong kinh mạch ngưng tụ linh khí yếu ớt, có tốc độ như thế, cũng là bởi vì Vân Phi Dương dốc lòng truyền thụ.
Phải biết rằng Vân Phi Dương là cao thủ đứng đầu Thần giới, mặc dù hôm nay không có tu vi, nhưng lý giải võ đạo có thể nói siêu phàm thoát tục, người bình thường như Mục Oanh, đạt được hắn chỉ điểm, ở vạn năm trước tuyệt đối sẽ hâm mộ chết rất nhiều người.
- Oanh Oanh, thiên tư của ngươi không tệ.
Kiểm tra mạch đập của Mục Oanh, ý thức được nàng ngưng tụ ra linh khí, Vân Phi Dương khen ngợi:
- Tu luyện hai canh giờ đã ngưng tụ ra linh khí, tương lai bất khả hạn lượng.
Mặc dù Nghịch Thiên Quyết nhất phẩm cấp thấp, nhưng dù sao cũng là tâm pháp, Mục Oanh lần đầu tiếp xúc võ đạo, thời gian ngắn lĩnh ngộ, ngưng tụ ra linh khí, đại biểu thiên phú cực cao, là hạt giống tu luyện võ đạo rất tốt.
- Thật vậy chăng?
Mục Oanh vui vẻ nói:
- Vân đại ca, thiên tư của ta rất tốt?
Nàng từng nghe Võ Sư nói qua, một người nếu như thiên tư tốt, tương lai thành tựu võ đạo sẽ rất cao, chẳng lẽ mình là loại người này?
Vân Phi Dương xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, tận khả năng chiếm nhiều tiện nghi nói:
- Oanh Oanh, thiên tư võ đạo của ngươi cực kỳ xuất sắc, nếu như cố gắng tu luyện, ngày sau nhất định có thể trở thành Võ Thần.
Mục Oanh giật mình nói:
- Võ Thần là người mạnh nhất của thế giới này, ta có thể đạt tới sao?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương đi về phía trước một bước, chân thành nói:
- Chỉ cần có ta, đừng nói Võ Thần, dù cảnh giới cao hơn Võ Thần, cũng có thể để ngươi ở trong gian ngắn cực thời đạt tới.
- Vân đại ca...
Mục Oanh ngượng ngùng lui về phía sau một bước nói:
- Ngươi lại khoác lác rồi.
Ở nàng xem ra, Vân Phi Dương nói những lời này không thực tế, mình cũng không nghĩ có thể bước vào Võ Thần, có thể trở thành Võ Đồ đã biết đủ.
Ở trong mắt người bình thường, Võ Thần là truyền thuyết, là tồn tại cao không thể chạm.
- Thật sự.
Vân Phi Dương nói:
- Gả cho ta, ta sẽ để cho ngươi trở thành Võ Thần.
Thằng này rốt cục lộ ra nguyên hình.
Mục Oanh tiếp xúc hắn lâu như vậy, biết rõ tính cách của hắn, vội vàng đào tẩu.
Vân Phi Dương giơ tay lên, hít hà mùi thơm thiếu nữ còn sót lại trên đầu ngón tay, khóe miệng mỉm cười, sau đó hô:
- Oanh Oanh, chớ quên, mỗi ngày đều muốn ngồi xuống!
- Ân.
- Còn nữa!
Hắn dắt cuống họng nói:
- Võ đạo chú ý tiến hành theo chất lượng, không thể nóng vội, nếu không sẽ ảnh hưởng thân thể phát dục, như vậy liền không xinh đẹp!
Đối với lão bà tương lai, Vân Phi Dương rất để bụng.
Ngày hôm sau.
Vân Phi Dương dậy thật sớm, đi ra ngoài đình viện, tiện tay giơ lên tảng đá trăm cân, bắt đầu đứng tấn, đây là huấn luyện cơ bắp, có thể tôi luyện nhục thân.
- Vù vù!
Sau nửa canh giờ, cái trán của Vân Phi Dương che kín mồ hôi.
Lúc trước thân thể của hắn cường hãn, một tay có thể giơ lên một ngọn núi, hôm nay không có tu vi, nâng tảng đá trăm cân cũng tốn sức, thật sự quá bi kịch.
- Ai.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói:
- Muốn để cho thân thể đạt tới cường độ lúc trước, không có vài năm là không thể luyện ra được, đây là một quá trình dài dòng buồn chán.
- Ầm!
Vân Phi Dương vứt hòn đá đi, lau mồ hôi, nhìn về phía gian phòng của Mục Oanh nói:
- Cô gái nhỏ còn chưa dậy, hẳn là quên thời gian tu luyện Nghịch Thiên Quyết? Cái này cũng không hay, sẽ ảnh hưởng phát dục!
Hắn đi tới, gõ cửa nói:
- Oanh Oanh.
Trong phòng không có đáp lại.
- Hẳn là còn đang ngủ?