- Vân đại ca, ngươi... Quần của ngươi!
- Ân?
Vân Phi Dương cúi đầu xem xét, phát hiện quần rơi ra, chỉ còn cái quần cộc, hiển nhiên vừa rồi cầm Không Gian Giới Chỉ, cởi bỏ đai lưng quên nịt lên.
Quả nhiên mát mẻ...
Vân Phi Dương vội vàng kéo quần lên, không chút thẹn thùng nói:
- Oanh Oanh, phía dưới cũng bị ngươi thấy được, ngươi nhất định phải gả cho ta.
Khuôn mặt Mục Oanh đỏ rực, ngượng ngùng dời chủ đề nói:
- Vân đại ca, vừa rồi ta thấy ngươi ngồi dưới tàng cây, hình như là tu luyện?
- Ân.
- Ngươi là võ giả?
- Đương nhiên, ta là võ giả trong võ giả, cao thủ trong cao thủ!
Vân Phi Dương rất đắc ý.
- Vân đại ca...
Mục Oanh thấp giọng nói:
- Ngươi có thể dạy ta không, ta cũng muốn học.
- Có thể.
Vân Phi Dương sảng khoái đồng ý, lão bà tương lai đã muốn học, đương nhiên không thể keo kiệt.
Mục Oanh xoay người, vui vẻ nói:
- Thật không?
Thân ở thế giới này, vô luận nam nữ đều hy vọng có thể tiếp xúc võ đạo, bởi vì như vậy mới có thể cải biến vận mệnh.
- Thật.
Vân Phi Dương đi tới, ôn nhu nói:
- Dù là vì sao trên bầu trời, ta cũng có thể giúp ngươi hái xuống.
- Vân đại ca...
Mục Oanh cúi đầu, quay người chạy vội.
Cô gái nhỏ thẹn thùng rồi, đối mặt nam nhân đẹp trai, lại dỗ ngon dỗ ngọt, lấy tuổi tác của nàng, thật sự rất khó có thể chống cự.
Vân Phi Dương mỉm cười, thầm suy nghĩ, mị lực của mình quả nhiên không thể đỡ, mới trùng sinh không có mấy ngày, đã mê đảo muội tử, thật sự là lỗi, lỗi.
- Oanh Oanh, ngày mai ta sẽ dạy ngươi!
- Ân.
Mục Oanh ngừng ở trước cửa, xoay người nói:
- Vân đại ca, cảm ơn ngươi.
Vân Phi Dương chẳng biết xấu hổ nói:
- Cám ơn cái gì, đều là người một nhà, đừng khách khí.
Mục Oanh bại lui, nam nhân tiện như thế, ai cũng không chịu được.
Hôm sau.
Trong đình viện, trên tảng đá dưới tàng cây, Mục Oanh ngồi xếp bằng, vận chuyển khẩu quyết của Nghịch Thiên Quyết.
Vân Phi Dương đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn xem.
Mục Oanh ở trong tu luyện càng lộ ra đáng yêu, hắn không khỏi nhìn ngây dại, nghĩ thầm, vô luận như thế nào, cũng phải lấy cô gái này, mang nàng trải qua sinh hoạt Thần Tiên cũng hâm mộ.
Hai canh giờ sau, Mục Oanh mở mắt, hưng phấn nói:
- Vân đại ca, trong cơ thể ta giống như có khí lưu, có phải ngưng tụ thành công hay không?
- Nhanh như vậy?
Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn, vội vàng đi tới, nắm cổ tay của nàng nói:
- Điều động khí lưu để ta nhìn một chút.
Thằng này rốt cục hạ thủ, Mục Oanh lần thứ nhất bị nam nhân nắm tay, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ hồng, bàn tay nhỏ bé run rẩy.
Vân Phi Dương ra vẻ đạo mạo nói:
- Người tập võ, không câu nệ tiểu tiết.
Nói rất hay, nhưng tay của hắn ở trên da thịt non mịn cọ qua cọ lại, biểu lộ rất vui sướng, nghiêm trang chiếm tiện nghi của nữ hài!