Nhưng lúc này, khảo thí cầu vốn bị dung nhập hai đạo linh khí đột nhiên run rẩy, lập loè hào quang yếu ớt, tiếp theo càng phát sáng lên.
Mã Đại Chinh thấy thế, lập tức há hốc mồm.
Linh khí đã dung nhập trong đó, khảo thí cầu tuyệt không nên có hào quang a?
Đột nhiên xuất hiện biến cố, để cho Võ Sư này phát mộng, nhưng hào quang của khảo thí cầu sẽ không bởi vì hắn kinh hãi mà đình chỉ, ngược lại đề cao tốc độ nhanh hơn, rất nhanh đạt tới trình độ chướng mắt.
Rất nhiều thiếu niên vốn chờ xem Vân Phi Dương chê cười, miệng nhao nhao mở ra, trong con ngươi tràn ngập khiếp sợ, loại hào quang chướng mắt này xuất hiện, đại biểu tư chất của người này tuyệt đối thượng giai.
- Ông ông!
Hào quang của khảo thí cầu vẫn đang đề cao, cường độ sáng bóng đã để cho các thiếu niên khó có thể mở mắt.
- Hưu!
Đột nhiên, bạch quang bị kim quang thay thế, chung quanh phủ lên kim sắc. Mã Đại Chinh cầm lấy khảo thí cầu, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra, hai tay run rẩy kịch liệt, trong nội tâm sợ hãi nói:
- Kim... kim sắc, kỳ tài có một không hai!
Hào quang lập tức chuyển hóa, khiến dưới đài lặng ngắt như tờ.
Các thiếu niên đã ngốc như gà gỗ, trong lòng rung động sớm đã không cách nào hình dung.
- Tại Vạn Thế đại lục, thiên tài khảo thí ra ánh sáng kim sắc, vạn năm qua chỉ có năm người, cuối cùng bọn hắn đều thành tựu Võ Thần, được thế nhân kính ngưỡng, trong các ngươi nếu như có người có được tư chất như vậy, tương lai tất nhiên thành tựu Võ Thần...
Lời mà Mã Đại Chinh đã từng nói qua vang lên bên tai bọn hắn.
Khi đó bọn hắn mộng tưởng mình có được ánh sáng kim sắc, nhưng trong lòng tinh tường, tư chất nghịch thiên như thế sẽ không xuất hiện ở trên người mình, thậm chí bọn hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ, có một ngày sẽ tận mắt nhìn thấy.
Đừng nói những thiếu niên này, ngay cả Mã Đại Chinh, toàn bộ Vạn Thế đại lục cũng không có người bái kiến, bởi vì đã ít nhất 2000 năm, không có thiên tài tư chất kim sắc xuất thế!
Hôm nay ánh sáng kim sắc xuất hiện, ngay ở trước mắt! Khó trách toàn trường lặng ngắt như tờ, khó trách mọi người rung động thiếu chút nữa đứng không vững.
- Vân đại ca...
Mục Oanh che miệng, trong con ngươi lóe ra khiếp sợ, mặc dù nữ hài không hiểu ánh sáng kim sắc đại biểu cho tư chất mạnh nhất, nhưng vẫn bị hào quang lóng lánh kia rung động.
Hào quang hóa thành kim sắc, độ sáng còn đang tiếp tục đề cao, giống như không có đạt đến cực hạn, vẻ mặt của Vân Phi Dương vẫn phong khinh vân đạm, với hắn mà nói, loại hào quang này rất bình thường, không có gì quá kỳ quái.
Khảo thí cầu lập loè kim quang, nhưng đang không ngừng đề cao độ sáng.
Mã Đại Chinh run rẩy lan tràn đến hai chân, ẩn ẩn có chút đứng không yên.
- Ông trời của ta, vẫn còn đề cao, còn đang gia tăng, tư chất của thằng này đến cùng cường đại đến mức nào, còn là người ư! !
Nghiêm khắc mà nói, Vân Phi Dương không phải người, hắn là Chiến Thần của Thần giới, giữa Thần và người đã có bản chất khác biệt.
Đáng tiếc, hiện tại vị Thần này không khác gì người bình thường.
- Ông ông!
Ánh sáng của khảo thí cầu vẫn đang tiếp tục đề cao, cuối cùng phảng phất như khó có thể thừa nhận hào quang đề cao.
Bành một tiếng bạo liệt, hóa thành tro bụi đầy trời.
Mã Đại Chinh lắp bắp nói:
- Khảo... Khảo thí cầu, nổ tung?
Các thiếu niên khảo hạch cũng dụi dụi mắt, trong con ngươi khó có thể tin.
- Thực yếu...
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Chỉ có hắn tinh tường, nguyên nhân khảo thí cầu nổ là vì tư chất của mình quá cường đại, chỉ có Thần Thạch của Thần giới mới có thể chính thức khảo thí ra.
- Võ Sư đại nhân, kết quả như thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Mã Đại Chinh ở trong lúc khiếp sợ nhìn hắn, đợi bình tĩnh trở lại, mới trầm giọng nói:
- Bổn đại nhân chú ý công bình công chính, lần này khảo thí cầu xuất hiện trục trặc, gây ra bạo tạc, khảo thí không có hiệu quả!