Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 32: Chương 32: Thân phận làm khó dễ (2)




Các trưởng lão tập thể nghi vấn, hắn chỉ có thể làm theo luật.

- Cái này...

Vân Phi Dương do dự.

Hàn Thế Gia cười lạnh nói:

- Tiểu tử, có phải không dám lấy ra chứng minh thân phận hay không, hay căn bản không có?

Biểu lộ của tiểu tử này rất cần ăn đòn.

Vân Phi Dương đè ép xúc động đánh hắn, âm thanh lạnh lùng nói:

- Liên quan gì đến ngươi?

Dứt lời, từ trong lòng ngực lấy ra chứng minh thân phận.

- Ách?

Mấy vị trưởng lão thấy thế, nhao nhao kinh ngạc.

Tại sao tiểu tử này lại có chứng minh thân phận, không phải nói thân phận kẻ này không rõ sao?

Hàn Thế Gia cười nói:

- Chư vị trưởng bối, người này có chứng minh thân phận, nhưng danh tự phía trên không phải hắn, là một cư dân tên là Lý Phi.

Khóe miệng của Vân Phi Dương co giật.

Thằng này vì đến báo thù mình, xem ra làm không ít chuẩn bị cùng điều tra nha.

Hàn trưởng trấn cười lạnh nói:

- Nói như vậy là trộm đến rồi, dựa theo luật pháp, không chỉ huỷ bỏ thành tích khảo hạch, còn phải giam vào ngục.

- Không sai.

Một gã trưởng lão nói:

- Trộm cắp chứng minh thân phận của người khác, dựa theo luật lệ phải giam giữ một năm trở lên.

- Hừ hừ.

Hàn Thế Gia cười lạnh.

Ở hắn xem ra, Vân Phi Dương ở trước mặt mọi người đánh mình, lại để cho hắn xuống đài không được, giam một năm là tiện nghi hắn rồi.

- Lấy ra đi.

Mã Đại Chinh nói.

Vân Phi Dương cười khan nói:

- Đại nhân, thật sự muốn xem sao?

- Đương nhiên.

- Được rồi...

Vân Phi Dương rất không tình nguyện đưa tới.

- Chậm đã.

Nhưng lúc này, Hàn Thế Gia ngăn cản nói:

- Tiểu tử, nếu như ngươi quỳ xuống dập đầu, bồi cái không phải, ta tin tưởng Võ Sư đại nhân cùng trấn trưởng đại nhân nhất định sẽ xử lý nhẹ.

Lúc tiểu tử này nói hai chữ trưởng trấn đặc biệt đề cao thanh âm, hiển nhiên ám chỉ Vân Phi Dương, ông nội của ta có quyền.

Khuôn mặt của Vân Phi Dương âm trầm, nắm đấm nắm chặt.

- Như thế nào?

Hàn Thế Gia cười lạnh nói:

- Ở trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, ngươi còn muốn động thủ?

Lần này không phải ngày khảo hạch võ đạo, gia gia cùng các trưởng lão trên trấn đều ở đây, nếu tiểu tử này dám đánh mình, vậy thì đợi ngồi tù thêm vài năm đi.

- Loát!

Đột nhiên Vân Phi Dương động thủ.

Sắc mặt của Hàn Thế Gia đại biến, Nhiễm Tiểu Huy có võ kỹ cũng bị đánh tàn, mình há có thể gánh vác được.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Thế Gia vội vàng lui về phía sau, phản ứng thần tốc, nhưng bởi vì lui đột nhiên, đầu ngã ấp sấp.

Vân Phi Dương là động thủ, nhưng chỉ là đưa chứng minh thân phận tới trong tay Mã Đại Chinh mà thôi.

Một cái động tác nhấc tay, Hàn Thế Gia liền bị hù ngã xuống đất, hình ảnh cực kỳ buồn cười.

Mã Đại Chinh nở nụ cười, vài tên trưởng lão nghiêm túc cũng bật cười.

Hàn trưởng trấn thấy cháu trai mất mặt như thế, tức giận đến toàn thân run rẩy, thiếu chút nữa tại chỗ mở miệng răn dạy.

- Ngươi...

Ý thức được bị trêu đùa, Hàn Thế Gia chật vật từ trên mặt đất đứng lên, hai mắt sắp phun ra lửa.

- Ngu ngốc.

Vân Phi Dương thản nhiên nói.

- Đáng giận!

Hàn Thế Gia cả giận nói:

- Tiểu tử, ngươi đợi ngồi tù đi!

- Chưa hẳn.

Đúng lúc này, Mã Đại Chinh nói:

- Thân phận của Vân Phi Dương không có vấn đề, phù hợp luật pháp của quận Đông Lăng.

- Cái gì?

Hàn Thế Gia khẽ giật mình.

- Chính ngươi xem đi.

Mã Đại Chinh ném tới chứng minh thân phận.

Hàn Thế Gia nhận lấy xem xét, cả người ngây ra như phỗng, bởi vì trên đó viết... Vân Phi Dương, quận Đông Lăng, cư dân Đông Lăng thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.