Đây là một dã thú lông trắng hổ hình, tên là Bạch Vũ Hổ, mặc dù thể trạng không bằng hắc hùng lúc trước, nhưng thực lực lại tới nhất phẩm sơ kỳ.
Nhân loại có bảy cảnh giới, dã thú cũng có bảy cảnh giới, theo thứ tự là từ nhất phẩm tới thất phẩm, mỗi cấp độ giống như nhân loại, chia ra sơ trung hậu ba kỳ.
Bạch Vũ Hổ nhất phẩm sơ kỳ, thực lực đối ứng Võ Đồ sơ kỳ của nhân loại. Nghe nói cấp bậc hung thú còn có bát phẩm cùng cửu phẩm, chỉ là sinh vật cường đại như vậy, một mực tồn tại ở trong truyền thuyết.
- Rống!
Bạch Vũ Hổ gầm nhẹ, lá cây chung quanh bị chấn rung động.
- Chúng ta gặp được phiền toái.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Giờ phút này hắn đoán được, Bạch Vũ Hổ kia không đơn giản, vượt xa mãnh thú trước kia, sợ là mình chạy cũng không chạy được.
- Ân?
Đột nhiên Vân Phi Dương nheo mắt lại, hắn mắt sắc, phát hiện Bạch Hổ phía trước mặc dù uy phong lẫm lẫm, nhưng trên người có miệng vết thương.
Bị thương?
Trong nội tâm Vân Phi Dương vui vẻ.
- Rống!
Lúc này Bạch Hổ gào thét đánh tới.
Mặc dù bị thương, nhưng tốc độ của hung thú kia vẫn rất nhanh.
- Oanh Oanh, chạy mau!
Hai đấm của Vân Phi Dương ngưng tụ lực lượng ba đoạn, ngang nhiên phóng đi.
Hắn phải tranh thủ thời gian cho Mục Oanh chạy trốn, cũng may Mục Oanh không có để cho hắn thất vọng, nhanh chóng lui về sau, rất nhanh cùng Bạch Hổ kéo ra khoảng cách.
Ý thức được Mục Oanh đã né tránh, Vân Phi Dương lập tức phóng đi, quyền pháp đột biến, từ bên cạnh né tránh Bạch Vũ Hổ công kích.
Hắn biến chiêu cực kỳ đột nhiên, lại cực kỳ thành thạo, làm Bạch Vũ Hổ chụp không.
- Rống!
Bạch Vũ Hổ phẫn nộ quay người.
Nhưng lúc này Vân Phi Dương đã đào tẩu, không quên giễu cợt nói:
- Ngu ngốc, tới bắt ta đi.
- Rống!
Hai mắt Bạch Vũ Hổ phóng hỏa, mở ra tứ chi đuổi theo, nháy mắt một người một thú biến mất ở trong núi rừng.
- Vân đại ca...
Mục Oanh núp trong bóng tối, thấy Vân Phi Dương dẫn hung thú đi, lập tức khẩn trương lên.
Sơn lâm thâm xử, lực chú ý của Vân Phi Dương đặt ở trên hai chân, một đường chạy như điên, tốc độ đến mức tận cùng, hết cách rồi, phía sau cái mông, Bạch Vũ Hổ gào thét đuổi theo, vô số đại thụ nhao nhao sụp đổ, nếu bị đuổi kịp, mình không chết cũng trọng thương.
- Bị thương còn chạy nhanh như vậy?
Vân Phi Dương im lặng.
Hắn nên cảm thấy may mắn, gặp phải hung thú nhất phẩm bị thương, nếu không sớm đã bị đuổi theo rồi.
- Không được.
- Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hao hết linh lực.
Vân Phi Dương mới Võ lực ba đoạn, đan điền chứa đựng linh lực cũng không nhiều, không cách nào tiêu hao thời gian dài.
- Phải nghĩ biện pháp mới được.
Vân Phi Dương vừa chạy trốn, vừa không ngừng dò xét cảnh vật chung quanh.
Từng là Chiến Thần, mặc dù ở vào nghịch cảnh, nhưng vẫn luôn bảo trì tỉnh táo.
Đột nhiên hắn phát hiện phía trước cách đó không xa, có một ngọn núi cao ngất, đứng ở trong núi rừng, phảng phất như hạc giữa bầy gà.
- Đã có.
Trong mắt Vân Phi Dương hiện lên một tia xảo trá, vội vàng chạy tới ngọn núi kia.
Theo hắn biến hóa phương vị, Bạch Vũ Hổ cũng đuổi theo. Có lẽ vì không thể bắt lấy nhân loại này, con ngươi của Bạch Vũ Hổ trở nên đỏ bừng, tốc độ có chút nhanh hơn.
Rốt cục, thời điểm Vân Phi Dương vừa chạy đến chỗ ngọn núi, khoảng cách giữa Bạch Vũ Hổ và hắn chỉ còn một trượng.
- Hô!
Bạch Vũ Hổ mạnh mẽ thò ra chân trước, nanh vuốt sắc bén hình thành khí lãng.
- Phốc.
Vân Phi Dương tránh né không kịp, phía sau lưng bị trảo ra hai vết thương, máu tươi nhuộm đỏ y phục.
- Loát!
Bạch Vũ Hổ lần nữa thò ra móng vuốt sắc bén, ở thời điểm mấu chốt, Vân Phi Dương vỗ thạch bích, thân thể ở dưới quán tính lách qua, mới miễn cưỡng né tránh.
Bạch Vũ Hổ vồ hụt, điều chỉnh thân thể, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
- Loát loát!
- Sưu sưu!
Vân Phi Dương chịu đựng da thịt truyền đến đau đớn, không ngừng xoay quanh ngọn núi, dựa vào thân pháp, cùng với không ngừng chuyển đổi phương vị, khiến cho Bạch Vũ Hổ trong lúc nhất thời cũng không thể làm gì.