Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 34: Chương 34: Tiểu tử này có chút đáng sợ (2)




- Gia gia!

Hàn Thế Gia sợ tới mức mặt tái xanh.

Võ Sư đại nhân tới hành hình, cái mông của mình khẳng định da tróc thịt bong!

Một tên đáng thương, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, vốn lời thề son sắt tìm Vân Phi Dương phiền toái, kết quả tiện nghi không có chiếm được, ngược lại mình dính hai cái tội danh.

Nhìn Hàn Thế Gia kinh hoảng, Hàn trưởng trấn đau lòng không thôi.

Tôn nhi vừa mới thông qua khảo hạch, không lâu sau sẽ tiến về Đông Lăng học phủ, nếu như bị hành hình, nhất định sẽ chậm trễ hành trình.

Trong nội tâm Mã Đại Chinh cười lạnh, quát:

- Tới!

Hắn đối với tiểu tử này thật không có cảm tình gì, nguyên nhân là nghi vấn thân phận của Vân Phi Dương, chẳng khác nào nghi vấn mình, nếu như sự tình rơi vào tai cấp trên, khẳng định cũng sẽ bị liên lụy.

Hàn Thế Gia không có can đảm chạy trốn, khóc tang đi tới.

- Vù vù.

Mã Đại Chinh ước lượng gậy gộc nói:

- Bản đại nhân đã thật lâu không có chấp hình, tay có chút cứng rồi.

Hàn Thế Gia nghe vậy, sợ tới mức sắp khóc, nói như vậy sẽ dọa chết người nha.

Cuối cùng mang theo ánh mắt cầu xin nhìn về phía gia gia, hi vọng lão nhân gia có thể cứu mình.

- Đại nhân!

Lúc này, Hàn trưởng trấn vội vàng nói:

- Việc này có thể lén hiệp thương!

Mã Đại Chinh ngừng tay, nhìn về phía Vân Phi Dương.

- Lén hiệp thương?

Vân Phi Dương cười nhạt nói:

- Hàn trưởng trấn, nói như thế nào đây?

Hàn trưởng trấn tiến lên một bước nói:

- Lão hủ nguyện bồi thường một trăm lượng, kính xin Võ Sư đại nhân cùng Vân công tử giơ cao đánh khẽ, tha tôn nhi không hiểu chuyện của ta.

- Một trăm lượng?

Vân Phi Dương lắc đầu nói:

- Võ Sư đại nhân, xin hành hình đi.

- Tốt.

Mã Đại Chinh bước ra một bước.

Hàn trưởng trấn biết tiểu tử này ngại ít, vội vàng nói:

- Năm trăm lượng!

Con số này ở Mã Đại Chinh xem ra, đã không nhỏ rồi, đủ để cho dân chúng thấp cổ bé họng cả đời áo cơm không lo.

Nếu như nói ngay từ đầu vẫn còn tương đối mịt mờ ám chỉ tiền quá ít, lần này, Vân Phi Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Hàn trưởng trấn, muốn giải quyết riêng việc này, ít nhất một ngàn lượng!

Khóe miệng của Mã Đại Chinh co giật.

Tiểu gia hỏa này thật ác độc, mở miệng là một ngàn lượng.

Hàn trưởng trấn muốn hộc máu, hắn biết rõ, thằng này là đang lừa bịp tống tiền mình a!

- Đương nhiên.

Vân Phi Dương cười nói:

- Ngươi có thể không cho, nhưng nên hiểu rõ ràng, vài ngày sau là thời gian tiến về Đông Lăng học phủ.

Những lời này cực kỳ có lực sát thương, sắc mặt của Hàn trưởng trấn biến hóa, mặc dù một ngàn lượng nhiều, nhưng so sánh với tiền đồ của cháu trai thì không đáng là gì, hắn thở dài một hơi, thỏa hiệp nói:

- Ta cho!

Hàn trưởng trấn nhịn đau lấy ra một ngàn lượng, sau đó mang bọn người Hàn Thế Gia đầy bụi đất ly khai.

Đến tìm phiền toái không được, ngược lại mất một ngàn lượng, xem như tiền mất tật mang.

Đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, Vân Phi Dương rút ra mấy tấm ngân phiếu ném cho Mã Đại Chinh nói:

- Đây là phí vất vả cùng phí xử lý chứng nhận của ngươi.

- Tiểu tử, sao chỉ có ba trăm lượng!

Mã Đại Chinh tiếp nhận ngân phiếu, khó chịu nói:

- Vì xử lý chứng minh thân phận Đông Lăng thành cho ngươi, Bổn đại nhân ta chạy suốt hai ngày, chỉ là tiền tặng lễ đã phí hơn 100 lượng!

Chứng minh thân phận của Vân Phi Dương là hắn xử lý, đi theo đám người Hàn Thế Gia đến, kỳ thật cũng chỉ là đang diễn trò.

- Ngại ít?

Vân Phi Dương bỉu môi nói:

- Bí phương độc nhất vô nhị kia của ta cho ngươi chỉ lấy 100 lượng là tiện nghi ngươi rồi.

Mã Đại Chinh im lặng.

- Đi thôi, đi thôi.

Vân Phi Dương phất tay nói:

- Ta sẽ không tiễn.

- Ngươi...

Mã Đại Chinh lắc đầu rời đi.

Trên đường hắn lại nghĩ, đừng nói là tiểu gia hỏa kia biết rõ Hàn Thế Gia sẽ cầm thân phận đến tìm việc, cho nên mới nhờ mình sớm xử lý xong chứng minh thân phận chứ?

Nghĩ đến đây, Mã Đại Chinh thầm nói:

- Tiểu tử này có chút đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.