Vài ngày sau.
Trên Diễn Võ Trường, các thiếu niên thông qua khảo hạch đứng thẳng tắp, trên mặt bọn hắn mang theo hưng phấn, bởi vì hôm nay đi theo Võ Sư đại nhân tiến về Đông Lăng học phủ đưa tin.
Đông Lăng học phủ là học phủ nổi danh nhất quận Đông Lăng, có thể tiến vào tu luyện, đối với bọn họ mà nói, là một loại vinh hạnh rất lớn.
Chỉ có điều ở trong không khí vui mừng, có một màn rất chướng mắt, chính là bên cạnh Diễn Võ Trường, người nào đó lười biếng nằm ở trên đồng cỏ, bắt chéo hai chân, cho người ta cảm giác không thèm đếm xỉa tới.
- Gia hỏa Vân Phi Dương này…
Một thiếu niên nói:
- Giống như căn bản không có để sự tình tiến về Đông Lăng học phủ ở trong lòng a.
- Cho rằng đả bại Nhiễm Tiểu Huy, là vô địch thiên hạ sao.
- Thế giới bên ngoài, cường giả như mây, thiên tài mạnh hơn Nhiễm Tiểu Huy nhiều như cát, dùng tính cách hung hăng càn quấy của gia hỏa này, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt.
- Mặc kệ hắn.
Đám thiếu niên cười lạnh.
Bọn hắn ước gì gia hỏa này bị khi dễ.
Vân Phi Dương đương nhiên biết rõ mình ở trấn Địa Sơn không được hoan nghênh, nhưng không có để ở trong lòng, dùng hắn nói, người đẹp trai sẽ luôn bị người ghét.
Hàn Thế Gia cũng ở trong đám người, giờ phút này trong nội tâm hắn căm hận nói:
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, cuối cùng có một ngày, ta sẽ để cho ngươi quỳ ở trước mặt ta!
Bị đánh một chầu, lại bị phạt trượng, hai mối thù này, để cho hắn triệt để căm hận Vân Phi Dương.
- Ân?
Vân Phi Dương ý thức được có người không có hảo ý nhìn chằm chằm mình, ánh mắt chuyển đi, vừa vặn cùng Hàn Thế Gia nhìn nhau, khóe miệng mỉm cười, thầm nói:
- Tiểu tử, lần sau còn dám tìm phiền toái, ta sẽ để cho ngươi triệt để biến mất khỏi thế giới này.
- Vân đại ca.
Đúng lúc này, Mục Oanh nói khẽ:
- Võ Sư đại nhân tới rồi, mau vào đi.
- Úc.
Vân Phi Dương lười biếng đứng lên.
Mã Đại Chinh vừa mới tới thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đổi lại trước kia, tánh khí hắn táo bạo đã sớm rống lên, nhưng những ngày này tiếp xúc với Vân Phi Dương đã tinh tường, kẻ này không chỉ biết chữa bệnh, còn hiểu võ kỹ, thân phận có khả năng không đơn giản.
Đương nhiên Mã Đại Chinh chỉ đoán có lẽ Vân Phi Dương xuất thân gia tộc nào đó, căn bản không nghĩ tới, thân phận của đối phương từng là Thần giới Chiến Thần.
- Xuất phát!
Ở trên đài giảng giải một chút, Mã Đại Chinh mang theo mọi người ra khỏi thành.
Những thiếu niên vừa mới trưởng thành này đi ra trấn Địa Sơn, biểu thị cuộc sống mới chính thức bắt đầu.
Trấn Địa Sơn ở khu vực vắng vẻ nhất của quận Đông Lăng, cách Đông Lăng thành mấy trăm dặm, trên đường đi đa số là rừng sâu núi thẳm, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho nên thiếu niên thông qua khảo hạch nhất định phải do Võ Sư dẫn đường.
Làm lĩnh đội, dọc theo đường đi vẻ mặt của Mã Đại Chinh cảnh giác, những thiếu niên thông qua khảo hạch này, là tương lai của Đông Lăng học phủ, xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, mình sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Nhưng sợ cái gì gặp cái đó nha.
Khi hắn dẫn đội đi nửa ngày, đột nhiên ý thức được trong đội ngũ thiếu hai người. Hai người này còn là Vân Phi Dương cùng Mục Oanh.
- Người đâu?
Vẻ mặt Mã Đại Chinh mộng bức.
- Đại nhân, vừa rồi ta thấy bọn hắn tiến nhập sơn lâm, sau đó không về đơn vị.
- Cái gì?
Mã Đại Chinh sụp đổ.
Khu vực này ẩn núp rất nhiều dã thú hung mãnh, có thực lực có thể so với Võ Đồ, hai người tùy tiện đi vào chỗ sâu, không phải là tìm chết sao.
- Thật phiền phức!
Mã Đại Chinh hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó tiến vào sơn lâm tìm kiếm.
Đáng tiếc tìm hơn một canh giờ, cũng không có phát hiện hai người, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
Hắn là sẽ không tìm được, bởi vì giờ phút này Vân Phi Dương đã mang Mục Oanh tiến lên rất xa, cách bọn họ một khoảng cách khá dài.
- Vân đại ca...
Đi ở trong sơn lâm, Mục Oanh lo lắng nói:
- Chúng ta tách ra đám người Võ Sư, có thể có nguy hiểm gì hay không.
Vân Phi Dương nói:
- Cường giả chỉ có ở trong nguy hiểm mới có thể luyện ra, chỉ có kẻ yếu mới có thể trốn ở đằng sau người khác.
- Nha.
Mục Oanh cảm thấy có đạo lý.
Nhưng lúc này, Vân Phi Dương đột nhiên ngồi xổm xuống.
Trong lòng Mục Oanh căng thẳng, cũng vội vàng ngồi xổm xuống, đồng thời cảnh giác nhìn chung quanh.
Vân Phi Dương rút ra một cây cỏ, vui vẻ nói: