Lương Âm nhìn qua, trong nội tâm bay lên một tia hàn ý.
- Đương nhiên.
Đột nhiên, Vân Phi Dương thu hồi ánh mắt sắc bén, cười nói:
- Nếu như ngươi nguyện ý gả cho ta, trở thành nữ nhân thứ hai của ta, ta sẽ xem xét hạ thủ lưu tình.
Rất nhiều thiếu niên lần nữa trừng to mắt.
Thằng này lại nói Đại tiểu thư Lương gia gả cho hắn? Không phải cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao!
Tán gái cũng không phải tán như vậy a?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Âm phát lạnh, đôi bàn tay trắng như phấn nắm thật chặc, tùy thời có khả năng bộc phát.
Đại tiểu thư như nàng, tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, mặc dù Vân Phi Dương rất đẹp trai, nhưng không có để ý, nhiều nhất chỉ là người qua đường mà thôi.
Gả cho hắn?
Thật sự là si tâm vọng tưởng!
Vân Phi Dương bỏ qua ánh mắt phẫn nộ của Lương Âm, cười nói:
- Lương tiểu thư, chúng ta không ngại đánh cuộc, ba ngày sau nếu như ta thua, muốn chém giết muốn mặc ngươi xử trí, nếu như ta thắng, ngươi gả cho ta, như thế nào?
- Thằng này...
Mọi người sụp đổ.
Tán gái đến loại cảnh giới không biết tự lượng sức mình này, thật là bưu hãn.
Ở mọi người xem ra, Vân Phi Dương tiếp chiến, vốn là lấy trứng chọi đá, hôm nay lại chơi đổ ước, thua mặc cho xử trí, là muốn chơi chết mình nha.
Lương Âm nhếch miệng nói:
- Được!
Nàng tâm tính cao ngạo, sẽ không cự tuyệt kẻ yếu đưa ra đổ ước với mình.
Vân Phi Dương cùng Lương Âm định ra thi đấu, lại tăng thêm đổ ước, tất cả mọi người biết rõ, gia hỏa cuồng vọng kia, ba ngày sau nhất định sẽ bại bởi Lương Âm, dù sao Võ lực một đoạn là không thể nào chiến thắng Võ lực ba đoạn.
- Có trò hay để nhìn.
- Lương tiểu thư thắng hắn, chắc chắn sẽ không giết hắn!
- Chỉ giáo cho?
- Người nào không biết Lương tiểu thư thích tra tấn người nhất, nếu như người này rơi vào trong tay nàng, đích thị là sống không bằng chết!
- Một tên đáng thương.
Trên Diễn Võ Trường, mọi người nhao nhao nghị luận, khi thì nhìn về phía Vân Phi Dương bị cô lập, trong mắt có chút hả hê, lại có một tia đồng tình.
Vân Phi Dương không cho là đúng đứng ở trên Diễn Võ Trường, đồng thời vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Đã định ra thi đấu, thắng có thể cưới được cô nàng nóng bỏng này, mình nhất định phải chăm chú, cho nên bắt đầu tu luyện.
Ước chừng một lát sau.
- Hưu!
Một nhân ảnh từ đằng xa bay vút đến, rơi vào trên đài cao của Diễn Võ Trường.
Người tới là một trung niên nhân mặc áo ngắn, dáng người khôi ngô, tướng mạo thô cuồng, quanh người bao phủ lưu quang nhàn nhạt, cho người một loại cảm giác rất mạnh.
Người này tên là Mã Đại Chinh, Võ Sư duy nhất của trấn Địa Sơn, phụ trách khảo hạch võ đạo.
Các thiếu niên khảo hạch cực kỳ kính nể, mặc dù Võ Sư ở rất nhiều thành thị cao cấp của Vạn Thế đại lục tùy ý có thể thấy được, nhưng ở trấn Địa Sơn vắng vẻ lại chỉ có một, cho nên các thiếu niên tham gia khảo hạch đều cực kỳ tôn kính.
Mã Đại Chinh rất hưởng thụ loại ánh mắt sùng bái này, cũng chỉ có ở trong trấn mới có thể tìm được cảm giác như thế, bởi vì ly khai thôn trấn, tiến vào Đông Lăng thành thì cái gì cũng không phải rồi.
- Ân?
Mắt hổ quét qua dưới đài, Mã Đại Chinh đột nhiên nhăn mày, bởi vì trong đám người, một gia hỏa lớn lên rất tuấn tú, rất có tiềm chất tiểu bạch kiểm vậy mà nhắm mắt lại, ở trước mặt bổn đại nhân lại dám không tập trung!
Trong nội tâm Mã Đại Chinh rất bất mãn, quát lớn:
- Muốn trở thành cường giả như ta, dựa vào là không ngừng kiên trì, là kiên trì bền bỉ! Không phải dựa vào múa mép khua môi! Những tiểu quỷ các ngươi không nên tự cao tự đại, không nên tu luyện được một chút da lông liền cùng với người khác quyết đấu hạ đổ ước!
Các thiếu niên nghe vậy, lập tức minh bạch, xem ra Võ Sư đại nhân đã biết chuyện vừa rồi, nói những lời này cũng là nhằm vào Vân Phi Dương.
Nhưng khi bọn hắn nhao nhao nhìn về phía Vân Phi Dương, lại phát hiện Vân Phi Dương nhắm mắt lại, khóe miệng hơi vểnh, trên mặt hiện ra biểu lộ dâm đãng cùng vui sướng.