Một hồi thi đấu cứ như vậy định ra.
Lương Âm trừng mắt liếc hắn một cái, quay người rời đi, nàng không lo lắng thằng này thừa cơ chuồn mất, bởi vì trước khi đến Diễn Võ Trường, đã phân phó thủ hạ trong trấn phong tỏa cửa thành ra vào.
Mặc dù trấn Địa Sơn rất bé, nhưng lại bị tường thành cao ngất quay chung quanh, bởi vì bốn phía đều là núi rừng, thường xuyên có dã thú qua lại, tường thành có thể chống cự đàn thú tập kích.
Đưa mắt nhìn thiếu nữ điêu ngoa ly khai, trong nội tâm Vân Phi Dương khó chịu nói:
- Ta dầu gì cũng là đệ nhất cao thủ Thần giới, luân lạc tới tình trạng bị một nữ hài khi dễ, thật sự là đáng buồn.
- Không được! Trong ba ngày phải mau chóng tăng lên tu vi, sau đó...
Vân Phi Dương cực kỳ tà ác cười xấu xa nói:
- Ấn trên mặt đất đánh đòn!
Bị Đại Lang Cẩu cắn mông, lại bị Lương Âm kích thích, hắn bức thiết hi vọng trở nên mạnh mẽ, nếu không có vốn liếng gì cua muội tử, lại có thể nào đẩy ngã nữ nhân điêu ngoa như Lương Âm!
Trước kia là vì thực lực không ngừng trở nên mạnh mẽ, hôm nay là vì cua muội tử, vì đẩy ngã muội tử mới ý định dốc sức liều mạng tu luyện, như thế chứng minh, đối với tán gái, Vân Phi Dương là rất nghiêm túc.
- Lương tiểu thư!
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh thủy chung trầm mặc mở miệng.
Lương Âm mới vừa đi ra Diễn Võ Trường ngừng chân, quay người nhìn nàng. Mục Oanh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, lấy hết dũng khí nói:
- Vân đại ca là vì ta mới đánh Lương công tử, ba ngày sau ta đánh với ngươi!
- Ngươi?
Lương Âm lắc đầu nói:
- Quá yếu.
Con ngươi của Mục Oanh hiện lên ảm đạm.
Ở trước mặt Lương gia Đại tiểu thư, nàng thật sự rất yếu, nếu như không phải Vân đại ca truyền thụ tâm pháp, lời nói và việc làm đều mẫu mực, dùng hai canh giờ đột phá Võ lực một đoạn, cũng không có dũng khí đứng ra cùng nàng nói chuyện.
Đây là một loại tâm lý tự ti điển hình.
Lương Âm xuất thân tốt, thiên phú lại không tệ, chưa khảo hạch võ đạo, ở nửa tháng trước đã thu được Đông Lăng học viện thông tri nhập học, ở toàn bộ trấn Địa Sơn gây ra oanh động cực lớn, trái lại Mục Oanh, bất quá chỉ là một nữ hài nghèo khổ.
Mặc dù thân phận không cao, còn rất tự ti, nhưng nữ hài này vẫn đứng ra.
Vân đại ca có ân với nàng, đánh Lương Nhân cũng là vì nàng xuất khí, vô luận như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn Vân đại ca bị khi phụ sỉ nhục.
Mục Oanh nghĩ giống như mọi người, cho rằng Lương Âm rất cường đại, Vân đại ca đánh không lại, Vân Phi Dương tâm tư kín đáo sao nhìn không ra Mục Oanh suy nghĩ, hắn lắc đầu nói:
- Oanh Oanh, có phải ngươi cho rằng, ta đánh không lại nữ nhân kia hay không?
- Không... Không phải.
Mục Oanh sứt sẹo che dấu nói:
- Vân đại ca, ngươi trúng tên vừa mới lành, đánh với nàng nhất định sẽ chịu thiệt.
Vân Phi Dương duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng một cái nói:
- Đồ ngốc, nam nhân ngươi là mạnh nhất, ưu tú nhất trên thế giới này, sẽ chỉ làm người khác chịu thiệt, không bao giờ để cho mình chịu thiệt.
Mọi người thấy thế, nhao nhao há hốc mồm.
Đây là Diễn Võ Trường khảo hạch võ đạo, làm ra cử chỉ mập mờ như thế, thật đồi phong bại tục!
Còn nữa, mạnh nhất, ưu tú nhất trên thế giới?
Xin nhờ, có thể đừng vênh váo như vậy hay không, có thể đừng vô sỉ như vậy hay không!
Lương Âm khẽ nhíu mày, trong con ngươi hiện ra chán ghét, ở nàng xem ra, tướng mạo người kia coi như không tệ, nhưng cử chỉ lỗ mãng, cuồng vọng tự đại, khẳng định không phải vật gì tốt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Oanh đỏ hồng, mắc cỡ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Vân Phi Dương nói:
- Yên tâm đi, đối phó nữ nhân này rất dễ dàng.
- Ách...
Mục Oanh nhẹ giọng đáp lại.
Vân Phi Dương quay người nhìn về phía Lương Âm, trong con ngươi lập loè nói:
- Vậy mà dám coi rẻ nữ nhân của ta, ba ngày sau thi đấu, ta sẽ để cho ngươi minh bạch ai mới là kẻ yếu!