Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 95: Chương 95: Mạt chược, quốc túy




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ đi theo Vương thị trở về viện của bà. Đợi lúc Trạm Vân Tiêu mang bài mạt chược tới, Vương thị đã để hạ nhân dọn sẵn một chiếc bàn gỗ đàn tử, còn bà đang lôi kéo tay Vân Sơ nói chuyện phiếm.

Thấy Trạm Vân Tiêu tới, Vương thị vội vàng quở trách: “Sao ngươi đi lâu thế hả? Từ đây tới Kình Thương viện chỉ có một đoạn ngắn, chân ngươi dài như vậy quả đúng là uổng phí mà“.

Trạm Vân Tiêu cảm thấy thật ủy khuất làm sao. Chủ viện cách Kình Thương viện một đoạn đường dài như vậy, hắn đã phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi chạy về thế mà vẫn bị tổ mẫu quở trách.

Vân Sơ nhanh chóng lên tiếng thay anh giải vây: “Ánh sáng trong phòng không tốt lắm, hay là chúng ta chuyển bàn tới gần cửa đi“.

Hiện tại tất cả hạ nhân Trạm phủ đều biết vị Vân cô nương này rất được phu nhân và lão phu nhân yêu thích. Nên nàng vừa dứt lời, lại thấy Vương thị không có phản đối và có thái độ ngầm thừa nhận, hạ nhân trong phòng lập tức vội vàng chuyển cái bàn đến cạnh cửa.

Chơi mạt chược cần bốn người, nhưng hiện tại họ chỉ có ba người nên không thể thành bàn. Nghe Vân Sơ giải thích, Vương thị liền nói: “Chuyện này dễ xử lý, để Tĩnh Vân tới góp một chân đi“.

“Lão phu nhân.....“. Tĩnh Vân mặc dù rất vui vì được lão phu nhân coi trọng và sẵn sàng để nàng ấy cùng chơi thứ đồ chơi mới lạ này. Nhưng trong nội tâm nàng lại lo lắng chơi thứ này chắc chắn sẽ phải mất rất nhiều tiền. Tuy nàng làm đại nha đầu bên người Vương thị và nguyệt ngân mỗi tháng cũng được không ít, nhưng so ra với các chủ tử e rằng không đủ.

Vương thị không cho cự tuyệt nói: “Không sao cả. Ngươi cứ an tâm ngồi xuống chơi đi. Ăn Tết quan trọng là cao hứng, ngươi cứ việc chơi, thắng thì tính cho ngươi còn thua thì lão phu nhân ta trả cho ngươi“.

“Nô tỳ tạ lão phu nhân“. Nghe Vương thị nói, Tĩnh Vân lập tức thả lỏng và đi tới ghế bên cạnh Vương thị ngồi xuống.

Vân Sơ bảo hạ nhân trải một lớp vải bông lên mặt bàn để ngăn những viên mạt chược cứng rắn ma sát làm hỏng mặt bàn trước khi mở hộp nhựa và đổ hết mạt chược bên trong ra. Nhìn những khối hình chữ nhật lớn nhỏ trên bàn, Vương thị nhịn không được đưa tay ra cầm lấy một quân bài lên. Thứ này trông khá tinh xảo, kết cấu hơi giống ngọc bích, chỉ là Vương thị chưa từng thấy qua loại ngọc này bao giờ.

Tuy nhiên, dù cho nó không thuộc loại có giá trị liên thành thì việc gom được nhiều ngọc thạch có kích thước và màu sắc như vậy cũng không dễ dàng. Nó cần phải tốn rất nhiều nhân lực và tài lực.

“Thứ này thật rất khó lường!“.

Không phải Vương thị chưa thấy qua việc đời mà ngạc nhiên. Trên thực tế, độ phong phú trong kho riêng của bà đã được xếp vào top ba ở kinh thành rồi. Lúc khai quốc, Trạm lão tướng quân đi theo Tiên đế chinh chiến khắp nơi. Hễ chiếm được tòa thành trì nào là sẽ chạy đến nhà của các vương công quý tộc hay các thế gia thân hào của tiền triều để vơ vét.

Tiền triều kéo dài hàng trăm năm, nên trong tay những thế gia đó đã tích trữ một số lượng lớn kỳ trân dị bảo. Hầu hết những bảo bối đó đều được đưa vào kho riêng của Tiên đế, phần nhỏ còn lại thì Trạm lão tướng quân cùng mấy vị đồng liêu chia cắt.

Trạm lão tướng quân lúc ấy là võ tướng tối cao nhất trong số các tướng lĩnh bất kể là chức quan hay là quân công, nên ngoại trừ Tiên đế ra thì hắn là người có được nhiều bảo bối nhất. Số bảo bối đó ngoại trừ đã tiêu hao một phần nhỏ trong hơn mười năm qua, thì chỗ còn lại đều nằm trong kho riêng của Vương thị.

Không có cách nào, Trạm lão tướng quân chẳng những là một tướng quân tốt mà ông còn là một trượng phu tốt. Trong tay nếu có đồ tốt, điều đầu tiên ông nghĩ đến là mang tới trước mặt thê tử để lấy lòng bà. Tuy ở tuổi thanh niên ông có ở bên ngoài chọc ra ít nợ đào hoa, nhưng lại chưa từng có bình thê, thị thiếp, con thứ hay thứ nữ gì khiến Vương thị thấy không thoải mái. Đó cũng là lý do khiến Vương thị vẫn mãi luôn nhớ tới ông dù ông đã mất hai mươi mấy năm.

Kho riêng của Vương thị có rất nhiều đồ trang sức và đồ trang trí bằng ngọc thạch. Tùy tiện lấy ra cái nào cũng đều là trân bảo quý hiếm. Nhưng lúc này, sau khi thấy bài mạt chược Vân Sơ mang tới, bà mới bắt đầu cảm thán thế giới này thật lớn biết bao, kỳ trân dị bảo quả là nhiều vô số kể. Kho riêng của bà không có thứ gì có thể so sánh tương đương với bài mạt chược này.

Lần này Vân Sơ có mua hai bộ bài mạt chược. Đây đều là mạt chược ông chủ tiệm lấy từ máy mạt chược ra nên có kích thước lớn hơn một chút so với mạt chược xoa tay thông thường. Máy chơi mạt chược ở huyện thành nhỏ không phải là loại đặc biệt tốt, màu sắc của quân bài cũng chỉ là màu xanh lam và xanh lục bình thường. Bộ Trạm Vân Tiêu lấy tới là màu xanh lam.

Vân Sơ cảm thấy có thể do chất liệu của quân mạt chược được phủ một lớp mỏng màu xanh lam ở mặt sau và một tầng dày màu trắng ở mặt trước nên đã khiến Vương thị hiểu lầm, và coi đó là một thứ kỳ thạch đặc biệt quý giá. Phản ứng của Vương thị đã như vậy, càng đừng nói tới Tĩnh Vân. Nhìn những viên mạt chược tinh xảo trên bàn, nàng cũng không dám đưa tay chạm vào vì sợ lỡ tay làm hỏng nó.

Thấy bọn họ không dám buông tay, Vân Sơ chỉ có thể nhặt một miếng mạt chược lên. Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô nhẹ nhàng buông tay ra và mặc nó rơi tự do nện ở trên sàn đá xanh ở trong phòng.

Trong giây lát Vân Sơ thả tay ấy, người trong phòng ai nấy đều kinh hô lên. Nhất là Vương thị, bà nhắm chặt mắt không đành lòng nhìn viên mạt chược bị vỡ chia năm xẻ bảy.

Bà nghĩ thầm: Không biết miếng mạt chược này có còn chơi được không sau khi đã bị vỡ.

Tuy nhiên, cảnh tượng mà bọn hắn đã dự đoán không có xuất hiện. Sau khi viên mạt chược rơi xuống đất chỉ phát ra một tiếng vang trầm, sau liền lăn vài vòng tới bên cạnh cửa.

Nhìn biểu tình khiếp sợ của Vương thị và những người khác, trong lòng Vân Sơ thầm dâng lên một cảm giác ưu việt mà chỉ người hiện đại mới có. Sau khi tự phỉ nhổ bản thân ở trong lòng, cô nhấc chân đi tới cửa nhặt viên mạt chược lên và giải thích cho mọi người nghe: “Lão phu nhân, thứ này không phải là vật gì hiếm có. Nó chỉ là viên mạt chược được làm từ nhựa cây melamine. Nó không sợ rơi cũng chẳng sợ bẩn, chỉ cần không bị đốt thì nói chung nó sẽ không dễ hỏng. Nếu có bị bẩn cũng chỉ cần dùng nước rửa qua là sạch ngay“.

Nhìn viên mạt chược không chút tổn hại nào trong tay nàng, Vương thị vừa vỗ ngực vừa nhỏ giọng phàn nàn: “Nha đầu nhà ngươi, làm cái gì cũng không nói trước cho ta một tiếng. Tí thì hù chết lão bà này rồi“.

Chuyện này trước đó đúng là Vân Sơ chưa có nghĩ qua. Cô vốn biết viên mạt chược này sẽ không dễ vỡ, nhưng cô lại quên rằng người khác không biết điều đó. Vì vậy, Vân Sơ ngượng ngùng cười làm lành với Vương thị: “Là cháu quá lỗ mãng rồi, nãy không có hù đến lão phu nhân ngài chứ?“.

Mặc dù tim Vương thị còn đang nhảy dồn dập, nhưng bà không muốn khiến Vân Sơ quá tự trách nên đành xua tay nói: “Không hù đến. Không phải nói muốn chơi mạt chược sao, Tiểu Sơ, cháu mau nói thứ này chơi thế nào đi“.

Vân Sơ liên tục gật đầu nói dạ, tay thì lật các viên mạt chược lên giải thích cho ba người họ nghe. Chơi mạt chược không khó, luật chơi cơ bản rất đơn giản. Cô giải thích các quy tắc chơi Hồ bài, hựu bả giang, giang thượng hoa, giang thượng pháo, mò kim đáy biển, đại đối, thanh đối, thuần nhất sắc*, tất cả các phương pháp tính bài đều được giải thích chi tiết.

(*) 她讲过基本的胡牌规则之后,又把杠、杠上花、杠上炮、海底捞月,大对,清对,清一色的算牌方法都详细讲了一遍。- Nguyên văn đoạn này là như vậy. Nhưng Hương không hiểu về mạt chược, dù đã lên chị Google tìm hiểu nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi. Nên đành chuyển sang để hán việt nghe cho hay vậy. Ai biết chỉ Hương nhé.

Những lối chơi đằng sau nghe quá khó. Vương thị nghe mà thấy đầu óc choáng váng không thôi, bà vội vàng xua tay nói: “Được rồi, được rồi, ta đã đại khái nhớ rõ rồi. Chúng ta trước chơi một ván đi, đánh mấy lần là biết tính bài ra sao thôi“.

Vương thị đã nói vậy, mấy người Vân Sơ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống xếp bài. Chỉ từ một chuyện nhỏ như xếp bài, Vân Sơ đã nhìn ra Vương thị là người không chịu thua. Bởi vì động tác xếp bài của bà là nhanh nhất, như thể rất sợ người khác đoạt mất bài của bà. Một nửa bài mạt chược trên bàn đều xếp ở chỗ bà.

Vân Sơ vừa chậm rãi xếp bài vừa nghĩ: Chờ lát nữa cô nhất định phải giữ lại. Nếu không, theo tính khí của bà nội Trạm Vân Tiêu, nếu như cô thắng bà quá nhiều sợ rằng sẽ bị bà nhớ thương mất. Cho nên chờ lát nữa cô vẫn là nên hợp thời nhường bà chút.

Cái khác Vân Sơ không sợ, chỉ sợ Vương thị không muốn thừa nhận thua cuộc, nên sau khi thua tiền sẽ quấn lấy cô gỡ vốn. Cùng trưởng bối chơi mạt chược đã không được tận hứng khi phải nghĩ cách nhường đối phương, giờ nếu thật bị Vương thị ghi nhớ, vậy cô chơi mạt chược không thể được coi là tiêu khiển nữa, mà là chịu khổ.

Ôm suy nghĩ này, trong những ván đầu tiên Vân Sơ đều thả nước thật lớn. Cô không bao giờ bị lừa khi người khác nã pháo mình, và chỉ lật bài khi gặp tự rút.

Sau mấy ván, Vương thị, Trạm Vân Tiêu và Tĩnh Vân đã quen thuộc với quy tắc chơi, kỹ năng đánh bài của họ đã được cải thiện đáng kể. Thậm chí nếu Vân Sơ không cẩn thận cũng sẽ bị nã pháo nhiều lần. Mấy người càng chơi hứng thú càng cao, Vương thị không những để hạ nhân đưa trà nóng và điểm tâm lên, còn bảo người chạy qua chủ viện lấy rất nhiều hoa quả khô, hạt dưa, đậu phộng và hạt dẻ cười tới. Nhìn tư thế này là ngay cả cơm tối cũng không muốn ăn.

Trên thực tế không chỉ có bà mà ngay cả Trạm Vân Tiêu vì trước đây hiếm khi vui đùa, bỗng nhiên tiếp xúc đến mạt chược cũng là càng đánh càng nghiện.

Cả hai chủ tử đứng đắn đều như thế này, Vân Sơ không khỏi âm thầm lắc đầu ở trong lòng. Lại nhìn qua Tĩnh Vân đang ngồi đối diện mình, liền thấy người luôn luôn đoan trang ôn nhu cũng là hai mắt lóe sáng kinh người. Đáng ra nên gọi cô ấy là Hạ Liễu mới đúng. Bởi cô ấy lúc này đang trợn tròn một đôi mắt hạnh nhìn chòng chọc vào mấy quân bài trên bàn, chỉ còn chờ có người đánh ra quân tiếp để cho cô ấy hạ bài.

Vương thị đến cùng là đã có tuổi. Dù Vân Sơ có lòng muốn nhắc bà đi nghỉ ngơi nhưng thấy bà ngáp một cái cũng mang theo phấn khởi, lời khuyên nhủ đã đến cổ họng liền bị cô nhẫn xuống.

Lại chơi thêm hai tiếng nữa, Vân Sơ thật sự chống không được nữa. Sau khi hỏi ý kiến ​​ba người bạn chơi bài, cô lập tức đứng dậy để Lục Ti ngồi xuống đánh thay mình. Còn nhu cầu cấp bách của chính cô lúc này là lui ra sau hoạt động gân cốt một chút.

Lục Ti canh giữ ở bên cạnh xem hồi lâu, trong lòng sớm đã ngứa ngáy. Nghe Vân Sơ nói thế, nàng ngay lập tức không do dự trực tiếp ngồi vào vị trí được nhường lại, sau cùng với Vân Sơ kết hợp lại ra bài mạt chược.

Nhìn bốn người đã trầm mê vào mạt chược, Vân Sơ vừa di chuyển khuỷu tay vừa cảm thán: Rốt cuộc cũng là quốc tuý, sức quyến rũ của nó quả nhiên thật phi thường.

Trước đây, Vân Sơ đã đọc được một đoạn viết ngắn trên Internet. Nội dung đó nói lý do tại sao hậu trạch và hậu cung ở cổ đại lại có đấu đá tranh đấu như thế, hoàn toàn là do thiếu một lợi khí mạnh mẽ như mạt chược. Nếu không, suy nghĩ của mọi người đều đã dồn vào việc chơi mạt chược rồi, ai dư hơi đâu mà ngồi mưu tính đối phương. Hơn nữa hẳn họ sẽ không nỡ hãm hại nhau ấy chứ, vì hãm hại chết một người thì đồng nghĩa với sẽ thiếu đi một chân chơi mạt chược.

Vương thị không để Vân Sơ thư giãn quá lâu. Lục Ti mới chỉ thay cô chơi hai ván đã bị Vương thị dụ dỗ trở về tiếp tục đánh bài tiếp.

Vân Sơ nhìn sắc trời đã lờ mờ, cô có chút lo lắng nghĩ: Nhìn trời sắp tối rồi, xem ra tối nay cô có thể được ăn cơm tối. Còn có------ Vương thị hẳn sẽ không phát cuồng tới mức đốt đèn đánh bài thâu đêm đi?

Sự thật chứng minh Vương thị rất điên cuồng. Đến tối, Tần thị để hạ nhân đến mời họ qua ăn tối, nhưng Vương thị từ chối. Bà không những để hạ nhân trực tiếp đưa cơm tới bên này, mà còn dặn hạ nhân đốt thêm rất nhiều nến ở trong phòng. Vì chơi mạt chược, bà đã thực sự dốc hết tâm trí của mình.

Nhìn chân đèn bằng đồng có năm cây nến lớn phía sau, Vân Sơ chỉ cảm thấy mình sắp phi thăng ngay tại chỗ.

Thật đấy! Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng chơi mạt chược sẽ mệt mỏi như vậy.

May thay cô không cần phải chịu đựng quá lâu, bởi Tần thị ăn xong cơm tối cũng đến đây.

Nàng nghe hạ nhân trở về nói lão phu nhân đang đánh mạt chược tới hưng phấn, nên trực tiếp để hạ nhân đưa cơm tối đến trong viện của bà. Trước đó, nàng nghe Vân Sơ nói có mang tới đây một thứ đồ chơi mới lạ, nàng khi đó cũng không quá coi trọng. Dù sao cũng chỉ là thứ để giết thời gian, dù vui thế nào thì có thể đi đến đâu.

Nhưng sau lại nghe hạ nhân nói Trạm Vân Tiêu chơi tới không nghĩ muốn xuống bàn, Tần thị lúc này mới thật sự không thể ngồi yên. Vì vậy vừa ăn cơm tối xong, Tần thị đã để ma ma dẫn cháu trai, tôn nữ trở về nghỉ ngơi, còn bản thân cố kềm chế tâm tư trở về phòng đi nghỉ. Nhưng chỉ ngồi được nửa nén hương, nàng vẫn là từ trên giường đứng dậy chạy tới trong viện Vương thị. Nàng thật muốn nhìn xem, mạt chược này đến cùng vui như thế nào, lại khiến người ta nghiện như thế nào.

Chuyến đi này của Tần thị đã cho ra kết quả chẳng mấy bất ngờ. Nàng đứng bên người Vương thị nhìn một lát, sau khi hiểu rõ quy tắc liền muốn tự mình lên bàn đánh một ván thử xem. Dầu sao nhìn người khác đánh nào có thú vị bằng tự mình thể nghiệm đâu chứ. Ngay ở lúc nàng rầu rĩ có nên bỏ xuống thân phận đương gia chủ mẫu để nha đầu Tĩnh Vân đứng dậy nhường chỗ cho nàng hay không, lại bắt gặp Vân Sơ đang che miệng ngáp dài.

“Cái đó, Tiểu Sơ, ngươi đi đường lâu như vậy hẳn đã rất mệt mỏi rồi. Ngươi có muốn trở về nghỉ ngơi trước không?”.

Vân Sơ dừng lại lấy tay che miệng. Khi đối diện với ánh mắt ân cần của Tần thị, cô thầm nghĩ ở trong lòng: Cháu là từ cửa gỗ đi vào, sao có thể mệt mỏi được. Cháu thấy đây là dì đang rất nóng lòng----- muốn lên bàn đánh một ván đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.