Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vân Sơ nghĩ rằng sau khi Trạm Vân Tiêu đưa cô trở về Kình Thương viện vào tối hôm qua thì anh cũng trở về nghỉ ngơi luôn. Tuy nhiên, khi mọi người tụ tập lại ngồi ở bàn lớn ăn cơm sáng nay, cô mới thấy quầng thâm dưới mắt của ba người Tần thị, Vương thị và Trạm Vân Tiêu, ngay cả nha đầu Tĩnh Vân nhìn cũng uể oải hẳn. Này vừa nhìn đã hiểu nguyên nhân trong đó.
Sau khi Trạm Vân Tiêu đưa cô về vào tối hôm qua, anh căn bản không trở về nghỉ mà lại quay lại chỗ Vương thị tiếp tục đánh mạt chược.
Đây đúng là tạo nghiệt mà!
Hết lần này tới lần khác, cháu trai lớn nhất của Trạm Vân Tiêu là Trạm An không biết các trưởng bối đã làm gì vào hôm qua. Nhìn trưởng bối trong nhà ngáp ngắn ngáp dài không ngừng, thằng bé vừa húp một ngụm cháo gà vừa quay đầu lại, dùng đôi mắt to tròn của mình nhìn lom lom đầy quan tâm: “Nãi nãi, bà cố, tiểu thúc thúc, hôm qua các ngươi ngủ không ngon à?”.
Tần thị trước nay luôn giữ hình tượng đoan trang, thành thục ở trước mặt các tôn bối. Nàng sao có thể nói đêm qua mình vì nghiện chơi bài nên đã cùng mẹ chồng và nhi tử đánh mạt chược thâu đêm, mãi tới giờ Mão mới về chủ viện nghỉ ngơi. Đến cùng đã có tuổi tác, thân thể không thể chịu được quá mệt mỏi. Nàng mới nằm xuống không bao lâu đã phải rời giường ăn sáng, giờ Tần thị chỉ thấy đầu óc mình rất choáng váng và mơ màng. Nếu không phải đánh lên mười hai phần tinh thần, thì nàng tùy thời đều có thể gục đầu ở trên bàn cơm mà ngủ mất.
Nhìn dáng vẻ uể oải của ba người, trong lòng Vân Sơ vừa tức vừa khó chịu. Thấy họ bị mấy đứa nhỏ quấn lấy ăn không được cơm, cô nhanh chóng mở miệng nói: “Mấy đứa mau ăn sáng nhanh đi. Ăn xong, chị dẫn mấy đứa đi xem một thứ rất thú vị“.
Vân Sơ nghĩ muốn dỗ mấy tiểu tử này, để ba người Tần thị có thể ăn xong bữa sáng rồi sớm trở về nghỉ ngơi.
Trong lòng của Trạm An, Vân Sơ là a di xinh đẹp có rất nhiều bảo bối. Nàng nói muốn dẫn bọn hắn đi xem một thứ rất thú vị, vậy còn có cái gì để hoài nghi đây. Mấy tiểu tử đáp lại một cách ngọt ngào, sau từng ngụm từng ngụm nhanh chóng ăn hết đồ ăn trong bát của mình.
Trạm Vân Tiêu che miệng ngáp một cái, sau lên tiếng sửa lại: “Tiểu Sơ, mấy đứa An Nhi nên gọi nàng là Vân di. Gọi tỷ tỷ là không đúng“.
An Nhi là cháu của hắn. Nếu bọn hắn gọi Vân Sơ là tỷ tỷ, vậy chẳng phải Vân Sơ sẽ thành tiểu bối của hắn à? Mối quan hệ như vậy thật đúng là rắc rối.
Vân Sơ thấy gọi là cái gì cũng không khác mấy. Dù sao ở hiện đại cũng chưa có đứa nhỏ nào gọi cô là dì, nên nghe Trạm Vân Tiêu nói thế cô không hề thấy bất mãn gì cả.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ uể oải suy sụp của anh, Vân Sơ liền giận không chỗ phát. Cô dùng ống tay áo che đi mu bàn tay và tránh đi tầm mắt của mọi người, duỗi ra ngón tay nhéo thật mạnh vào bắp chân anh.
“Hít!“. Với cái véo bất ngờ này, Trạm Vân Tiêu đau đến suýt chút nữa bật dậy, và cũng vì đau mà hít một hơi lạnh.
Vương thị đang từ từ uống hết bát cháo, nhưng tiếng hét đột ngột của Trạm Vân Tiêu không chỉ khiến bà bị hù đến ngủ gật chạy mất mà còn khiến chiếc thìa trên tay bà cũng run lên. Không quan tâm tới vệt cháo bị văng ra bàn, bà ân cần hỏi han: “Vân Tiêu, ngươi làm sao thế?“.
Gặp Tần thị cùng Vương thị đều nhìn chằm chằm Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ ngồi bên cạnh anh yên lặng cúi đầu. Cô không dám đối diện với ánh mắt của mọi người.
Trạm Vân Tiêu ý vị thâm trường liếc nhìn Vân Sơ, sau đó sờ sờ chóp mũi, xua tay tỏ vẻ ngượng ngùng: “Không có gì, ta hình như là bị con côn trùng nào đó cắn. Hoặc có thể là ảo giác của ta“.
Nghe hắn nói vậy, Tần thị hồ nghi nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần. Sau chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu nói: “Tiểu tử ngươi đấy, lớn thế rồi mà còn đại kinh tiểu quái là sao hả?“.
Trạm Vân Tiêu cúi đầu nghe Tần thị từng câu từng câu quở trách cũng không dám phản bác. Hắn chỉ có thể không ngừng gật đầu và thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Vân Sơ đầy ủy khuất.
Vân Sơ không hề cảm thấy đuối lý chút nào. Ngược lại, lúc đối diện với ánh mắt của anh, cô còn hung tợn nguýt anh một cái. Ý trong mắt là----- Đáng đời, ai bảo anh không hiểu chuyện. Người khác thì cũng thôi đi, nhưng Vương thị đã lớn tuổi như thế, thân thể bà vốn đã không tốt, anh đã không ngăn thì thôi còn bồi bà đánh mạt chược cả đêm. Không mắng anh thì mắng ai.
Nói tới chuyện này, Trạm Vân Tiêu thực sự thấy rất ủy khuất. Đêm qua hắn đã sớm muốn trở về nghỉ ngơi, là Vương thị cùng Tần thị cứng rắn nhất quyết muốn giữ hắn lại không cho đi. Nói hắn đi rồi, vậy ai sẽ thế chân thay.
Tiền chơi của Tĩnh Vân là do Vương thị bỏ vốn, Tần thị không dám thắng nàng và Vương thị quá nhiều. Do vậy chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bạc thắng của nhi tử. Nếu giờ hắn đi đồi, vậy nàng còn động lực gì để chơi mạt chược nữa hả.
[ LTH: Khổ thân anh! ]
Cứ vậy, Trạm Vân Tiêu buộc phải bồi họ đánh mạt chược suốt đêm. Đến giờ còn chưa kịp chợp mắt được giây nào. Nếu không phải đã tập ra thói quen thức khuya ở chỗ Vân Sơ, vậy chỉ sợ giờ hắn đã sớm chống không nổi. Chỉ là, trong nhà bây giờ có rất nhiều người nên dù trong lòng Trạm Vân Tiêu có cả bụng ủy khuất cũng không thể nói ra. Hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận sự oán trách của Vân Sơ và quở trách của Tần thị.
Ăn xong cơm sáng, Vân Sơ dẫn bọn nhỏ tới Thiên viện.
Nói là Thiên viện bởi vì nó là một phần sân thuộc chủ viện, nó chiếm diện tích và cây xanh trong sân tốt hơn nhiều so với Kình Thương viện. Tần thị chuẩn bị cũng rất dụng tâm. Trong phòng không có món đồ trang trí nào mà không phải là tinh phẩm. Lúc sáng nay khi Vân Sơ tỉnh lại từ chiếc giường chạm trổ tinh xảo, trong lòng cô thực sự có ảo giác---- như mình đã xuyên không và trở thành tiểu thư quý tộc ở cổ đại.
Nếu không phải còn có chiếc vali và ba lô cô mang theo đang đặt ở cuối giường, vậy cô hẳn sẽ trầm mê ở trong ổ phú quý của Trạm phủ này mất.
Hôm qua Tần thị còn nói sẽ phái thêm vài hạ nhân tới hầu hạ bên người Vân Sơ, chỉ là cô thực sự không quen với cuộc sống có người kề kề bên cạnh như thế. Có mỗi Lục Ti thường xuyên đi theo bên người đã khiến cô cảm thấy không được tự nhiên rồi, nếu lại có thêm vài người nữa vậy tâm tính cô tuyệt đối sẽ bùng nổ mất.
Nói đến, Lục Ti đến hầu hạ cũng coi là ủy khuất. Nàng ấy là đại nha đầu được Tần thị coi trọng, nên ngày thường không cần phải làm những công việc nặng như bưng trà rót nước hay hầu hạ chủ tử rửa mặt. Nhưng hiện tại ở bên người Vân Sơ chỉ có mỗi mình nàng hầu hạ, nên nàng phải làm tất cả mọi việc. Hết lần này tới lần khác, Vân Sơ lại không hiểu rõ tác dụng của rất nhiều thứ ở trong phủ, ngay cả chuyện nhỏ nhặt như để cô quen với việc đi vệ sinh trong phòng, Lục Ti đã phải hao tốn không ít miệng lưỡi mới thành công thuyết phục được cô.
Chẳng qua Vân Sơ cũng rất tốt với Lục Ti. Tối qua chẳng những tặng nàng ấy một gói quà Tết lớn, mà còn giúp Lục Ti đắp mặt nạ khi Vân Sơ đắp mặt nạ vào buổi tối. Mặc dù theo bên người Vân Sơ còn mệt hơn so với lúc ở bên người Tần thị, nhưng Lục Ti cảm thấy rất vui.
Muốn nói thứ gì đã khiến nàng ấy cao hứng, đó chính là khi ở cùng Vân Sơ, ngẫu nhiên có khi cách cư xử hoặc lời nói của Lục Ti có lúc không chú ý thì Vân Sơ cũng sẽ không tức giận. Tóm lại, Lục Ti nghĩ rằng chỉ cần Vân tiểu thư nguyện ý, vậy nàng ấy cũng nguyện ý sau này đi theo bên người cô hầu hạ, không cần quay về bên cạnh Tần thị cũng được.
Vân Sơ nói muốn dẫn bọn nhỏ đi xem thứ thú vị tự nhiên sẽ không nuốt lời. Vì ứng phó khoảng thời gian này ở lại cổ đại sinh hoạt, cô đã sớm chuẩn bị đầy đủ tải về rất nhiều phim truyền hình trên điện thoại di động và máy tính bảng của mình. Ngay cả sạc dự phòng cũng mang tới năm cái, và hai trong số chúng là sạc pin năng lượng mặt trời.
Trạm An dẫn theo đệ đệ muội muội đi theo Vân Sơ đến Thiên viện. Vân Sơ trong mắt bọn hắn còn rất xa lạ, cho nên mấy tiểu tử kia đều không dám làm càn. Ai cũng câu nệ bất an túm tụm lại với nhau.
Vân Sơ từ trong ba lô lấy máy tính bảng và pin sạc dự phòng ra. Sau bảo Lục Ti tới chỗ hòm gỗ đựng đồ Tết lấy ít bánh kẹo và hoa quả sấy khô tới. Nhìn thấy thứ màu bạc hình vuông trên tay cô, bọn nhỏ không khỏi có chút mất mát.
Mặt sau của thứ này có màu bạc, còn mặt trước màu đen và có thể soi rõ bóng người nhìn tựa như tấm gương. Mặc dù trông rất lạ, nhưng sự mới lạ sẽ trôi qua sau một thời gian. Mấy người Trạm An không nghĩ thứ này đẹp cỡ nào, trong lòng chỉ có rất nhiều mất mát.
Vân Sơ lắc lắc chiếc máy tính bảng trong tay, ngượng ngùng nói: “Lúc dì tới không nghĩ tới có tiểu hài tử nên trong máy tính bảng không có phim hoạt hình. Mấy đưa có muốn xem phim võ thuật không?”.
Vân Sơ lướt mấy cái trên máy tính bảng. Mấy bộ phim truyền hình kinh điển và phim tình cảm khẳng định không thích hợp với bọn trẻ. Dù người cổ đại đều trưởng thành sớm, nhưng đứa nhỏ lớn nhất trong số chúng còn chưa đến mười tuổi, nên chắc chắn không thích hợp để bọn chúng xem phim tình cảm.
Thấy ở đây đều là nam hài tử, chỉ có duy nhất một tiểu cô nương là nhị nữ nhi của Nhị ca Trạm Vân Tiêu là Trạm Bác Thiệp. Mặc dù mới bước sang tuổi thứ sáu, nhưng có thể là do cô bé là nữ nhi nhà thế gia nên trông cô bé có hơi rụt rè, thiếu đi mùi vị tiểu nữ hán tử của bé gái hiện đại.
Vân Sơ nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có phim võ hiệp mới hợp với bọn nhỏ. Dù sao khi còn bé cô đã rất thích khoái ý ân cừu và trang phục vô cùng mỹ lệ của nữ tử trong phim võ hiệp. Có những khi cô còn nằm trong chăn ảo tưởng mình chính là nữ chính trong phim đó.
Mấy người Trạm An chưa bao giờ nhìn thấy máy tính bảng, và chúng không biết phim võ thuật là gì. Nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vân Sơ với ánh mắt bối rối, chúng không biết mình nên gật đầu hay nên lắc đầu nữa.
Thấy bọn nhỏ như thế, Vân Sơ cũng không trông cậy vào chờ bọn nhỏ mở miệng biểu đạt ý kiến của mình. Cô tự mình mở máy tính bảng và chọn bản Thiên Long Bát Bộ của Hồ Quân cho bọn nhỏ xem.
[ LTH: Thiên Long Bát Bộ bản 2003 nha mọi người. ]
Mặc dù danh tiếng của bản Thiên Long Bát Bộ này không bằng phiên bản cũ, nhưng Vân Sơ cảm thấy giá trị nhan sắc của các diễn viên trong đó đều rất tốt. Là một cẩu nhan*, phiên bản này là phiên bản yêu thích nhất của cô. Vì vậy cô đã tải bản Thiên Long Bát Bộ này về mà không cần nghĩ ngợi nhiều.
(*) 颜狗 - Cẩu Nhan: một từ thông dụng trên Internet, là kiểu người không có khả năng chống lại những thứ có vẻ đẹp đẽ.
Sau khi điều chỉnh âm thanh và độ sáng, Vân Sơ đặt máy tính bàng dựa vào ấm trà rồi yên lặng ngồi xuống một bên.
Khi bài hát mở đầu phát ra khỏi máy tính bảng, Trạm An là người đầu tiên dựng nhảy lên khỏi ghế. Hắn duỗi tay ra bảo vệ các đệ đệ muội muội ở sau lưng, vừa trừng mắt vừa phòng bị nhìn chằm chằm vào máy tính bảng trên bàn. Sau thì thào hỏi với giọng sợ hãi đến run run: “Đây là yêu vật gì, sao lại có thể phát ra tiếng của người được“.
Thấy bọn nhỏ sợ hãi, Vân Sơ nhanh chóng trấn an chúng: “Không sao đâu. Đây không phải là yêu vật. Nó là một chiếc máy tính bảng, bên trong có chứa TV. Nó được con người đưa các cố sự mà người ta diễn vào bên trong, lại thông qua một ít kỹ thuật đặc thù đưa thanh âm và hình ảnh vào đó. Chúng ta có thể sử dụng nó để nhìn thấy người và nghe được âm thanh. Tính ra, nó gần giống như đang nghe kịch“.
“Cái này......“. Trạm An há to miệng, tựa hồ muốn nói chuyện nhưng lại thôi. Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trong lòng suy nghĩ gì đều có thể nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt cậu. Sợ bọn trẻ hiểu lầm cô đặt người sống vào cái máy tính bảng nhỏ bé ấy, Vân Sơ lập tức giải thích: “Đừng lo lắng, những người đó vẫn còn sống rất tốt. Bên trong máy tính bảng chỉ là bóng của họ mà thôi, bản thân bọn họ không có bị cất vào bên trong“.
Cô không có ma pháp nên không làm được chuyện thần kỳ như vậy. Mà dù có thì cô cũng không có phát rồ như thế, được chứ.
Tiếng phổ thông của Khánh quốc của mấy người Trạm Vân Tiêu và tiếng phổ thông của hiện đại có cách phát âm và cao độ tương tự nhau. Vậy nên cô không cần lo tụi nhỏ sẽ nghe không hiểu. Hơn nữa, trên máy tính bảng có chữ phụ đề bên dưới, coi như ngẫu nhiên sẽ có vài câu bọn trẻ nghe không hiểu thì có chữ phụ đề ở đó, chúng vẫn có thể đoán được ý tứ muốn biểu đạt trong đó.
Sau khi giải thích rõ ràng, mấy người Trạm An mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa hay bài hát mở đầu đã kết thúc. Nhìn thấy diễn viên chân thực tựa như chân nhân trên máy tính bảng, mấy tiểu tử đều nhao nhao hô to gọi nhỏ.
Sau khi phát cảnh đầu tiên, hai mắt bọn trẻ đã đính vào trên màn hình không thể dịch chuyển nổi. Thật ra không chỉ có mình bọn trẻ, mà ngay cả ma ma và nha hoàn của chúng dù đứng cách màn hình có hơi xa, nhưng cũng không ngại họ duỗi cổ, vểnh tai, tập trung tinh thần lắng nghe những giai điệu đồng quê từ máy tính bảng phát ra.
Lục Ti là người đứng gần màn hình nhất trong đám người. Chỉ cần nàng hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh trên màn hình. Tuy nhiên, nàng nhỡ rõ bổn phận của mình nên không dám biểu hiện quá rõ ràng. Chỉ cách một lát lại nghiêng mắt liếc nhìn màn hình.
Thấy cô như thế, Vân Sơ cũng thấy mỏi cổ thay cô ấy. Cô xua tay nói: “Hiện tại tôi không có việc gì cần cô làm. Cô cứ an tâm ngồi xem phim đi“.
Lục Ti biết Vân Sơ không phải người lời nói việc làm không đồng nhất. Nghe Vân Sơ nói thế, nàng lập tức ngồi xuống phía sau Vân Sơ, an tâm nghiêng đầu thoải mái xem phim.
Đến cùng cũng là trẻ con, khi thấy đám sát thủ mặc áo đen nhảy ra, bọn nhỏ đều kinh hô sợ hãi. Chỉ sau khi chắc chắn những người bên trong không thể ra ngoài, bọn trẻ mới từ từ thả lỏng. Theo sự phát triển của cốt truyện, mẹ của Kiều Phong bị người áo đen một đao đâm chết, Tiêu Viễn Sơn ôm thê tử tuyệt vọng nhảy xuống vách núi. Tới lúc này, bọn nhỏ còn rất chân tình vì tao ngộ của diễn viên trong phim mà đau lòng, bất bình, bi phẫn và thương tâm rơi lệ.
Thấy bọn trẻ xem chuyên tâm, Vân Sơ không chú ý nhiều tới bọn trẻ nữa. Cô không am hiểu cách đối xử với trẻ con, nên không biết làm thế nào để ở chung với cháu trai, cháu gái của Trạm Vân Tiêu. Việc bọn trẻ chuyên tâm xem phim và không khóc rống hay chạy loạn, đối với Vân Sơ đây là hình thức ở chung tốt nhất.
Cô mở điện thoại, đeo tai nghe và dựa vào ghế quý phi vừa xem phim Hàn vừa thư thái nghĩ: Chỉ cần Tần thị, Vương thị nghỉ ngơi tốt xong, cô sẽ để người đưa bọn trẻ đi.
- -- HẾT CHƯƠNG 96 ---