Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Sau khi khoai tây được đưa qua, ngự trù của Ngự thiện phòng nhanh chóng làm ra đồ ăn.
Trạm Vân Tiêu lần này không mang nhiều khoai tây vào cung, chỉ mang có bảy tám củ. Nhưng đây đều là những củ khoai tây lớn mà hắn chọn riêng ra từ đống khoai tây trong viện của mình.
Ngự trù dựa theo thực đơn Trạm Vân Tiêu đưa làm om gà viên với khoai tây, khoai tây sợi xào rau xanh và chọn ra ba củ khoai tây nhỏ hơn luộc sơ qua. Các món ăn chế biến từ khoai tây nhanh chóng được chuyển đến Tuyên Chính điện.
Nhìn sợi khoai tây vàng óng trên đĩa, Hoàng Thượng gật đầu nói với Vệ Thái sư: “Trông vậy đẹp mắt hơn nhiều“.
Tay nghề của ngự trù không cần phải bàn cãi, Trạm Vân Tiêu nhìn món om gà viên khoai tây mỹ vị hơn nhiều so với đầu bếp nhà mình làm, chỉ cảm thấy nước miếng trong miệng tiết ra điên cuồng. Hắn mượn động tác cúi đầu, yên lặng lau nước miếng sắp chừa đến khóe miệng, mới không làm mình thất lễ ở trước mặt Hoàng Thượng.
Thái giám đã thử cả ba món, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Hoàng Thượng mới yên tâm gắp một miếng khoai cho vào miệng.
“Hử?“. Hương vị ngọt ngào mềm mại trong miệng thực sự nằm ngoài dự đoán của Hoàng Thượng.
Không đúng, làm sao thứ này lại ăn ngon như vậy?
Hắn lắc đầu, không tin tà lại kẹp thêm một miếng khoai tây khác. Khoai tây vừa vào miệng, Hoàng đế vừa tinh tế nhấm nuốt vừa kích động vỗ bàn.
“Mùi vị của khoai tây này rất ngon. Vệ khanh, ngươi cũng tới nếm thử xem“.
Vệ Thái sư quả thực rất tò mò về mùi vị của củ khoai tây này. Thấy Hoàng Thượng nói vậy, thái giám bên cạnh nhanh chóng cầm lấy đĩa sứ gắp hai miếng khoai tay đặt lên đĩa, rồi cung kính đưa cho hắn.
Ngay khi miếng khoai tây vào miệng, đó quả thực là mùi vị mà Vệ Thái sư rất thích. Hắn khẽ nhắm mắt, cho đến khi nhai nát miếng khoai trong miệng rồi nuốt xuống mới mở mắt ra. Đặt đũa trong tay xuống, hắn quỳ gối, phấn khích hô to: “Khoai tây này là ông trời ban ân cho chúng ta, là phúc của bệ hạ, phúc của lê dân“.
Trước nếm được vị ngon của khoai tây, sau lại bị Vệ Thái sư trong sáng ngoài tối vỗ mông ngựa khiến Hoàng Thượng vui vẻ không thôi.
Hắn nếm thử lần lượt từng món khoai tây xào rau xanh và khoai tây luộc, mới vỗ tay cảm thán: “Khoai tây sợi này vừa giòn vừa thanh thúy. Khoai tây luộc chín mềm thơm ngọt, đây quả nhiên là mỹ vị. Không nghĩ tới củ khoai tây này bề ngoài xấu xí, nhưng mùi vị lại tốt như thế, quả thực là tuyệt vời, quá tuyệt vời!“.
Vệ Thái sư rất đồng ý: “Điều khó được nhất là thứ này có năng suất cao. Lại lấy ví dụ như khoai tây luộc này, cách nấu rất đơn giản, chỉ cần thêm nước đun sôi là được. Một củ khoai tây lớn như vậy, dù là người trưởng thành chỉ ăn hai củ khoai tây là có thể no bụng rồi“.
Hoàng thượng đã ăn thử khoai luộc. Hắn chỉ mới ăn một củ khoai luộc đã cảm thấy chắc bụng tới bảy tám phần: “Đúng vậy, lương thực tốt như vậy, sang năm nhất định phải trồng phạm vi lớn. Với khoai tây này, bách tính không còn lo bị đói nữa“.
Nghe đến đó, Trạm Vân Tiêu vẫn đứng yên lặng ở một bên nghe Hoàng Thượng cùng thái sư hài hòa thảo luận về hương vị của khoai tây, mà yếu ớt ho nhẹ một tiếng.
Bởi vì một tiếng ho này, Hoàng Thượng cuối cùng cũng nhớ tới hắn. Nghĩ đến khoai tây vừa mới ăn xong, khi Hoàng Thượng lên tiếng lần nữa, giọng nói của hắn nhu hòa đến Vệ Thái sư đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà giật mình.
“Vân Tiêu bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ho? Có phải là bị cảm không?“.
Nghe xong lời quan tâm sứt sẹo của Hoàng Thượng, Vệ Thái sư không đành lòng nhìn thẳng mà nâng trán. Tuy rằng bây giờ là mùa thu nhưng khí hậu bên ngoài cũng không thấp. Cảm lạnh cái gì. Căn bản là không có khả năng có được không.
Vệ Thái sư ở trong lòng yên lặng oán thầm: Ngài dù muốn quan tâm thần tử, vậy cũng xin ngài dùng tâm tìm một cái lý do nghe có vẻ hợp lý được không?
Trạm Vân Tiêu đương nhiên không cảm lạnh, nhưng hắn nghe Hoàng Thượng cùng thái sư đã thảo luận năm sau sẽ gieo trồng khoai tây phạm vi lớn, hắn cảm thấy nên đứng ra tỏ thái độ. Rốt cuộc nếu hắn không nói thêm vài câu, e rằng sau hôm nay khoai tây trên người hắn sẽ không giữ được, sẽ bị Hoàng Thượng kéo sạch đi mất.
“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần thân thể rất tốt. Chỉ là thấy ngài và thái sư vừa rồi đàm luận đều là chuyện đại sự tạo phúc thương sinh, thần dưới sự cảm động, tâm thần khuấy động không ngừng nên nhất thời không kìm được ho ra tiếng“.
Nhìn Hoàng Thượng và thái sư bị lời mình nói nện đến sửng sốt, Trạm Vân Tiêu vội vàng nói tiếp: “Thần thân là con dân Khánh quốc, lẽ ra phải dâng ra một phần lực của mình. Nay thần xin hiến lên bệ hạ một vạn cân khoai tây coi như biểu đạt chút tâm ý của hạ thần“.
Nghe Trạm Vân Tiêu nói, Hoàng Thượng cùng Vệ Thái sư nhịn không được ở trong lòng nói thầm. Làm thế nào mà Trấn Quốc tướng quân thẳng như ruột ngựa lại nuôi ra một đứa con trai như Trạm Vân Tiêu thế.
Hoàng Thượng xụ mặt, nhìn chằm chằm Trạm Vân Tiêu, giọng điệu bất thiện nói: “Một vạn cân? Trẫm nhớ rõ ngươi vừa rồi nói năm nay thu được hơn tám vạn cân khoai tây mà“.
Bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm như thế này, Trạm Vân Tiêu nhịn không được chột dạ. Hắn vội vàng kéo ra một nụ cười cứng ngắc, khô cằn giải thích: “Đúng là thu hơn tám vạn cân khoai tây, chẳng qua hạ thần còn muốn lưu lại một ít để sang năm làm giống“.
Khẩn trương là một chuyện, nhưng khoai tây là chuyện khác. Trạm Vân Tiêu không muốn vì một hai cái mặt lạnh của Hoàng Thượng mà sợ hãi đến mức dâng lên hết tất cả khoai tây trong tay.
Trên thực tế, Trạm Vân Tiêu đây là chui vào ngõ cụt. Củ khoai tây này cũng không phải thứ gì hiếm lạ, chỉ cần hắn mở miệng nói với Vân Sơ thì muốn bao nhiêu khoai tây mà mua không được?
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Trạm Vân Tiêu, Hoàng Thượng không khỏi giật mình ngẫm lại, có phải mình đã vô tình hù dọa người ta rồi không. Thần tử có đồ tốt liền chạy tới dâng lên cho hắn không có nhiều, hắn cũng không thể hù dọa đối phương chạy mất, nếu không sau này đối phương có đồ tốt liền không nguyện ý lấy ra nữa thì sao.
Hoàng Thượng còn nhớ Trạm Vân Tiêu nói lúc ở biên quan, hắn vì hứng thú mà thu thập được rất nhiều hạt giống. Hắn đã trồng ra được khoai tây rồi, chưa chừng về sau hắn sẽ trồng thêm một số thứ khác nữa, nên Hoàng Thượng cũng không nguyện ý hù dọa đối phương chạy mất.
Hoàng Thượng hơi chậm lại vài phần giọng điệu, khuyên: “Ngươi dù muốn lưu lại làm giống vậy cũng không cần tới nhiều như vậy đúng không. Không thì, ngươi lại lấy thêm một vạn cân ra, còn lại thì ngươi giữ làm giống“.
“Chẳng qua sang năm lúc thu hoạch cây trồng, ngoại trừ phần ngươi lưu lại làm giống thì chỗ còn lại ngươi không thể tư bán, bởi trẫm muốn bao trọn tất cả“.
Thật ra Hoàng Thượng muốn để Trạm Vân Tiêu chỉ lưu lại một hai vạn cân thôi, chỗ còn lại thì đều lấy hết ra. Nhưng hắn lại sợ ép quá khiến Trạm Vân Tiêu sẽ bất mãn, cho nên chỉ đành bảo hắn đưa thêm một vạn cân ra.
Hoàng Thượng đã nghĩ kỹ, hai vạn cân khoai tây nói nhiều cũng không nhiều. Chuyện trồng khoai tây phạm vi lớn đành đợi thêm hai năm nữa vậy, đợi tới khi hắn góp đủ hạt giống rồi lại nói.
Kết quả xử lý như vậy, Trạm Vân Tiêu có thể tiếp nhận. Mặc dù khiến hắn trồng ít đi một vạn cân khoai tây, nhưng trong hai năm này trồng khoai tây hẳn cũng không ai nỡ cầm quá nhiều khoai tây ra nấu ăn, phần lớn đều muốn giữ lại sang năm làm giống.
Vì tất cả bách tính đều được trồng khoai tây, nên việc khoai tây được trồng ở Trạm gia trang hay trồng ở điền trang Hoàng gia của bệ hạ không quá quan trọng. Dù sao thì Trạm Vân Tiêu chính là muốn ăn khoai tây, và khoai tây được sản xuất trong điền trang nhà mình cũng đủ cho hắn ăn một ngày ba bữa mà không lặp lại.
Về phần khoai tây trồng năm sau sẽ bán cho Hoàng Thượng, cái này lại càng không có vấn đề, thử hỏi bán cho ai không phải là bán cơ chứ.
Đến tận đây chuyện hiến lương xem như đã được giải quyết viên mãn. Hoàng Thượng phái người tới Trạm phủ chuyển hai vạn cân khoai tây trở về, tiếp đó lập tức ban thưởng.
Trạm Vân Tiêu bởi vì lần này có công lớn hiến lương, được Thánh nhân ban cho tước vị Quận công*. Theo chiếu thư ban thưởng tước, còn có vàng bạc ngọc thạch, và kim chương cho thân phận Quận công, huyền chu thụ, lục tử cám, tam lương quan, cửu phùng bì mưu, bát du kỳ, thất lưu miện(**).
(*) Quận công - 郡公: là một tước hiệu thời phong kiến, do vua ban cho công thần hoặc thân thích, ở dưới tước Quốc công và trên tước Hầu, phong hiệu này có từ thời Tào Ngụy kéo dài cho đến những năm đầu của nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc. Và cũng lan sang Việt Nam. Đây là tước phong cao nhất cho người khác họ, đa phần dùng cho quyền thần hoặc ngoại thích. Tước này có phong quốc (lấy quận làm đất phong), thực ấp và có thể kế tước truyền đời, thực ấp từ mấy ngàn hộ đến vạn hộ, thực quyền ở địa phương đều như Thái thú.
(**) 金章、玄朱绶、绿紫绀、三梁冠、九缝皮牟、八斿旗、七旒冕: Mọi người có thể hiểu nôm na là quần, áo, mũ, giày, đai lưng, và lệnh bài biểu thị cho thân phận Quận công.
Nhi tử được ban thưởng lớn như vậy, Tần thị cao hứng không thôi. Vốn còn vì chuyện hôn phối của nhi tử mà không thẳng được eo, trong nháy mắt liền thẳng tắp.
Ban thưởng vừa xuống, tất cả các thế gia lớn nhỏ trong kinh thành đều gửi bái thiếp tới Trạm phủ, muốn nhân cơ hội mua một ít hạt giống khoai tây từ Trạm phủ.
Thứ Hoàng Thượng và Vệ Thái sư nếm qua đều nói ăn ngon, vậy khẳng định không kém được.
Mấy nhà trước đó nhận được khoai tây từ Tần thị cũng cảm thấy bản thân có mặt mũi hơn hẳn. Lúc ở trước mặt người khác luôn nhịn không được nói ra khoai tây mỹ vị thế nào. Các thế gia ở Kinh thành ganh đua so sánh thành gió, căn bản không dung được chuyện ngươi có ta không. Sau sự kích thích của người mấy nhà đó, những nhà còn lại đều muốn từ trong tay Tần thị móc ra chút khoai tây nếm thử.
Tuy nhiên, kể từ khi Hoàng Thượng lôi đi hai vạn cân khoai tây, Trạm Vân Tiêu nhìn những củ khoai tây còn lại ở nhà, liền coi nó như bảo bối nhìn chằm chằm dưới tròng mắt. Sau khi Tần thị ăn hết năm trăm cân khoai tây trong tay, mặc kệ nàng yêu cầu làm sao, Trạm Vân Tiêu cũng không chịu đưa thêm khoai tây cho nàng.
Không chỉ từ chối Tần thị, ngay cả bản thân Trạm Vân Tiêu vốn thích ăn khoai tây, đã hai ngày nay cũng chưa yêu cầu phòng bếp nấu khoai tây cho hắn. Ngẫu nhiên thật sự thèm quá thì Trạm Vân Tiêu sẽ thầm nghĩ trong lòng: “Không thể ăn, không thể ăn. Bây giờ hắn ăn nhiều thêm một củ khoai tây, sang năm sẽ thu hoạch ít đi mấy củ khoai. Một củ khoai có thể đổi lấy mấy chục củ khoai, nghĩ sao cũng thấy lời. Vậy nên hắn phải khống chế bản thân cho tốt, kiên quyết không thể tham ăn!
Không thể ăn khoai tây, Trạm Vân Tiêu bắt đầu chuyển hướng chú ý sang hai túi hạt giống Vân Sơ đưa. Từ bên trong hắn tìm được túi hạt giống dâu tây.
Thấy trong cuốn sách nhỏ viết dâu tây có thể gieo trồng quanh năm, hắn ngay lập tức yêu cầu hạ nhân dời hết tất cả hoa cỏ trong Kình Thương viện đi, rồi trải một lớp đất xốp mềm ở trong sân.
Khoan hãy nói, sau một phen giày vò này, Trạm Vân Tiêu thực sự tìm thấy một niềm vui nho nhỏ trong việc trồng cây. Hắn dựa theo phương pháp ươm cây trong cuốn sách nhỏ thử thực hành, một vài mầm xanh đã nhú lên từ nơi hắn rải hạt dâu tây.
Tần thị thấy nhi tử dời hết hoa cỏ, và trồng một số loại trái cây trong sân. Sau nhiều lần thuyết phục không được, nàng đành để mặc hắn giày vò.
Trong khi Trạm Vân Tiêu bận rộn tưới nước, bón phân cho cây dâu tây bảo bối của mình cả ngày, thì Vân Sơ đang lái xe đến Khánh thị một chuyến.
Lần này cô tới Khánh thị ngoại trừ “mua hộ” mỹ phẩm dưỡng da cho Trạm Vân Tiêu, còn muốn bán cây trâm ngọc lần trước Trạm Vân Tiêu đưa cho cô. Cây trâm dương chi bạch ngọc tuy đẹp thì đẹp, nhưng Vân Sơ thực sự không dùng tới.
Mái tóc dài của cô ngày nào cũng được xõa ra, không thì lại buộc đuôi ngựa tùy ý, căn bản không cần đến trâm ngọc.
Đương nhiên, Vân Sơ không phải không có nghĩ đến giữ lại để sau này lúc mình mặc Hán phục thì lấy ra đeo. Nhưng cây trâm này nhìn trông rất đắt tiền, nếu đeo nó ra đường lỡ không may bị đụng phải, hay không cẩn thận bị ngã, vậy cô chắc chắn sẽ chết vì tức mất. Ngẫm lại thấy vẫn nên bán đi thì hơn.
Vừa hay lúc trước mua thuốc cho đồng chí Tiểu Đổng đã gần như tiêu gần hết vốn lưu động trong tay cô. Bán cây trâm này đi đúng lúc hồi máu.