Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 55: Chương 55: Trạm vân tiêu hiến khoai tây




Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Ngô Bảo Tú nhìn đống vàng thỏi trước mặt, ngờ vực chỉ vào mình: “Đưa cho ta?“.

Ngô lão cha gật đầu, nhìn nữ nhi mặt mày tràn đầy nghi hoặc, hắn giải thích: “Đây là tiền khoai tây Phủ doãn đại nhân cho, ở chỗ này có hai trăm lượng vàng. Tình huống bên thần tiên thế nào chúng ta không rõ, nên đây là tiền bàng thân ta cho ngươi“.

Hơn ba tháng nay Ngô Bảo Tú không thấy cửa gỗ, mặc dù người Ngô gia không muốn tin vào điều đó, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt. Ba tháng này Ngô lão cha đã suy nghĩ rất nhiều, kể từ khi nữ nhi ở rừng cây nhỏ bên ngoài Phủ thành gặp được thần tiên, cuộc sống nhà mình càng ngày càng tốt.

Bây giờ trong nhà có giống thóc trân quý, có bạc, và một tiệm lương thực có thể ổn định cuộc sống miễn là dùng tâm kinh doanh. Khoảng thời gian này là trước kia bọn hắn chưa bao giờ dám nghĩ qua.

Trong nhà có ba đứa nhỏ. Ngô Bảo Vân còn nhỏ, yêu thích lớn nhất của hắn chính là ăn cho nên tạm thời không cần suy nghĩ nhiều. Ngô Bảo Mộc đã thành gia có nhi tử, lại kẹp thêm Tưởng thị ở giữa. Hiện tại bọn hắn vẫn là tôn trọng Ngô Bảo Tú, nhưng nếu khả năng nàng không thể gặp lại thần tiên nữa, vậy không ai biết được thái độ của bọn hắn sau này sẽ như thế nào.

Ngô lão cha làm phụ thân cũng coi như khai sáng, ngày thường không bất công với nhi tử hay khắt khe với nữ nhi. Bởi vậy lần này khi bán khoai tây, hắn đã thương lượng với thê tử số vàng mà Lâm đại nhân cho sẽ đưa cho nữ nhi bàng thân.

Hai trăm lượng vàng chắc chắn là một số tiền lớn. Ngô Bảo Tú có số vàng này, chỉ cần nàng không phô trương phung phí thì sau này mặc kệ là ở nhà hay tới tuổi gả đi, cuộc sống của nàng ấy sẽ không quá tệ.

Ngô Bảo Tú vội vàng đẩy túi vải đến trước mặt phụ thân nói: “Ta không muốn“.

Nàng mỗi ngày ở nhà căn bản không cần tiêu một đồng nào.

Thấy nàng như thế này, Ngô lão cha nghiêm mặt nói: “Ngươi còn nhỏ và có rất nhiều chuyện còn nghĩ không ra. Bảo ngươi thu thì ngươi cứ thu đi, còn bên ca ca ngươi ta sẽ nói chuyện với hắn“.

“Còn nữa, số vàng này ngươi cầm về thì nhớ cất cho kỹ, ai hỏi ngươi ngươi cũng không được nói ra, đã biết chưa?“.

Ngô Bảo Tú nhất thời có chút tiêu hóa không được vấn đề phức tạp như vậy, giờ nghe phụ thân nói, nàng phản xạ có điều kiện ngốc ngốc hỏi lại: “Vậy sau này phụ thân hỏi thì sao?“.

Ngô lão cha không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Ta hỏi cũng không thể nói. Cho dù sau này ngươi thành thân thì chỉ khi gặp phải chuyện lớn không giải quyết được, mới có thể tiết lộ tiền bạc trước mặt người khác“.

Thấy phụ thân nói trịnh trọng như vậy, Ngô Bảo Tú cũng hiểu được tính nghiêm trọng của những thỏi vàng này. Mặc dù bây giờ nàng không phải quá hiểu lời phụ thân nói nhưng nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ là được rồi, dù sao họ sẽ không hại nàng.

Sau khi nghĩ thông suốt mấu chốt, Ngô Bảo Tú cũng không mạnh mẽ không thu nữa. Nàng ngoan ngoãn cầm thỏi vàng trong tay gật đầu nói: “Ta đã biết“.

Nhìn nữ nhi mặt mày còn mang theo ngây thơ, trong lòng Ngô Tề thị thở dài. Có nhiều vàng trong tay như vậy, không biết cái cô nương ngốc Tú Nhi có nghe lời cha nàng cất giữ cho tốt không.

Lúc Ngô lão cha nói cho Ngô Bảo Mộc là khi người một nhà đang ăn sáng vào ngày hôm sau. Hắn nói rất thản nhiên.

“Ta đã đưa cho Tú Nhi mấy thỏi vàng Lâm đại nhân cho“.

Ngô Bảo Mộc không ngạc nhiên về điều này.

Những thứ trong nhà hiện tại đều do tiểu muội cầm về từ chỗ thần tiên, nếu không có nàng thì đã không có những vật này. Cho nên trong lòng hắn không có ý nghĩ hay bất mãn gì khác. Ngược lại là Tưởng thị, nghe được lời cha chồng nói, trong lòng nàng nhất thời phiên giang đảo hải.

Thực lòng mà nói, con người Tưởng thị rất tốt, cũng không phải kẻ xấu. Nàng cũng không phải bởi vì cha chồng đã đưa thỏi vàng cho cô em chồng mà thấy bất mãn. Chỉ là nội tâm nàng rất là ghen tị với cô em chồng Ngô Bảo Tú.

Đúng vậy! Chính là ghen tị.

Một tiểu cô nương còn chưa xuất giá đã có một bút gia sản lớn như thế. Đây chính là hai trăm lượng vàng đấy. Thành thật mà nói, Tưởng thị sống gần hai mươi năm, lần duy nhất nàng nhìn thấy vàng là khi nam nhân nhà mình từ tỉnh thành trở về cách đây mấy ngày trước.

Lúc ấy Ngô Bảo Mộc đưa những thỏi vàng mà Lâm đại nhân cho cho Ngô lão cha, nàng cũng nhìn thấy. Nghĩ tới những thỏi vàng ánh vàng rực rỡ, trong lòng Tưởng thị vẫn còn thấy nóng.

Ngô lão cha rất hài lòng với thái độ của trưởng tử, lần đầu tiên trấn an hai câu: “Ngươi cũng không cần cảm thấy bất mãn, trong tay chúng ta còn rất nhiều hạt giống nên cơ hội kiếm tiền sau này còn nhiều, sẽ không thiếu phần các ngươi“.

Với những gì phụ thân nói, Ngô Bảo Mộc đang bưng cháo loãng sững sờ gật đầu. Sau khi gật đầu, hắn lại cảm thấy không đúng------- Trong lòng hắn vốn không có bất mãn mà!

Hắn có lòng muốn giải thích hai câu, nhưng thấy tất cả mọi người bưng bát vùi đầu húp cháo nên không nói gì nữa.

Đến tận đây, chuyện thỏi vàng xem như đã định ra. Còn về Ngô Bảo Vân, hắn chỉ là một tiểu bất điểm, tâm tư căn bản không ở nơi này.

Hai ngày trước, Ngô Tề thị nghĩ tới trong nhà có ít tiền tiết kiệm, nên định đưa Ngô Bảo Vân đến học đường đi học. Kể từ khi biết mình sẽ được tới học đường đọc sách, Ngô Bảo Vân đã rất phấn khởi và liên tục thúc giục Ngô Bảo Tú nhanh giúp hắn làm túi đựng sách để hắn đi học.

Ngô Bảo Tú chống cự không được tiểu đệ vô cớ gây rối, vì vậy chỉ có thể cầm cái sọt đựng đồ thêu ngồi ở trong viện một châm một tuyến làm túi đựng sách cho hắn. Giữa lúc thêu vá, Ngô Bảo Tú nhìn Ngô Bảo Vân đang cầm cây gậy chạy quanh sân mà thở dài một cách phiền muộn lại thoải mái.

Có một số việc, tóm lại là không thể cưỡng cầu, dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Nàng vẫn nên cố gắng sống thật tốt thì hơn.

Ngô Bảo Tú nghĩ tới lần đầu tiên cùng Vân tỷ tỷ gặp mặt. Sau khi biết tình cảnh của nàng, ánh mắt Vân Sơ không trộn lẫn nửa phần đau lòng hư giả. Tại thời khắc này, nàng mới hiểu ra một điều, nếu như nàng thật sự không bao giờ được gặp lại Vân tỷ tỷ nữa, vậy Vân tỷ tỷ khẳng định cũng hy vọng nàng sau này có thể sống tốt.

- -- -----

Khác biệt với vẻ u sầu của Ngô Bảo Tú là Trạm Vân Tiêu lúc này vừa thấp thỏm lại hưng phấn.

Sở dĩ hắn như vậy, hoàn toàn là bởi vì Tần thị đã gửi thiếp mời tới trong cung, nên hôm nay hắn chuẩn bị vào cung diện thánh.

Sau khi Tần thị và Trạm Vân Tiêu chỉnh trang lại dáng vẻ của mình, cả hai mang theo khoai tây tiến cung. Bởi vì là Tần thị đưa thiếp mời, nên sau khi vào cung, Trạm Vân Tiêu phải chờ ở bên ngoài điện nghe tuyên còn Tần thị đi vào trước thỉnh an Hoàng hậu.

Nghe Tần thị nói lý do vào cung, Hoàng hậu cảm thấy chuyện này quả thực rất quan trọng. Nàng nhìn sắc trời đoán bên đại điện xem chừng cũng sắp bãi triều, liền vội vàng bảo cung nữ thiếp thân cầm khoai tây đưa qua bên đại điện.

Lần này Trạm gia tiến cung hiến lên giống lương thực trân quý như vậy, đây tuyệt đối là cái công lớn. Cho nên, khi hoàng hậu nhìn Tần thị đứng ngồi không yên liền quan tâm hai câu: “Phu nhân không cần khẩn trương như vậy, công tử quý phủ lần này dâng lên giống lương thực mới, đây là việc lợi quốc lợi dân. Đợi sau khi bẩm báo với bệ hạ, chắc chắn sẽ không thể thiếu phong thưởng“.

Sự thật cũng xác thực như Hoàng hậu nói. Khi cung nữ của nàng bưng khoai tây đến đại điện và nói rõ ràng với thái giám quản sự. Hoàng Thượng rất nhanh đã nhận được tin tức.

Bởi vì can hệ trọng đại nên hắn nhanh chóng tảo triều sớm, và tuyên Trạm Vân Tiêu đến chính điện yết kiến.

Trạm Vân Tiêu trước kia đã gặp qua Thánh nhân, nhưng đây là lần đầu tiên chính thức yết kiến. Trước khi tiến vào điện, hắn kiểm tra kỹ diện mạo của mình trước, xác định không có chỗ nào có vấn đề mới hít sâu một hơi, sải chân bước vào điện.

Tiến vào điện, Trạm Vân Tiêu mới phát hiện bên trong ngoại trừ Thánh nhân còn có thái sư đương triều Vệ Văn Dụ.

Vấn an xong, Hoàng Thượng vẫy tay cho Trạm Vân Tiêu đứng dậy. Lúc này trên mặt bàn trước mặt Hoàng Thượng dùng để trưng bày tấu chương bách quan tấu lên đang bày sáu bảy củ khoai tây đặt rải rác. Hắn vươn tay đẩy củ khoai trước mặt, nhìn nó lăn về phía trước một vòng, mới mở miệng hỏi: “Nghe nói hôm nay đây là lương thực ngươi muốn hiến lên“.

Nhìn Trạm Vân Tiêu gật đầu xác nhận, Hoàng Thượng thu ngón tay lại. Ban nãy khi nghe được chuyện về lương thực hắn còn nóng lòng, nhưng sau khi nhìn thấy vật hắn đã bình tĩnh lại.

Nói thật, Hoàng Thượng là một thành viên chính thức của hiệp hội thích cái đẹp. Thứ này dáng dấp không bóng bẩy, không tròn không dẹp, và cũng chẳng đẹp như bông lúa hay mạch tuệ. Nhìn củ khoai tây trước mặt, Hoàng thượng không khỏi nói thầm trong lòng------ Vật như vậy có thể ăn ngon không?

Lời tuy nói vậy, nhưng thân là Hoàng đế nhất quốc chi quân cũng sẽ không bởi vì ghét bỏ vẻ bề ngoài của khoai tây, mà phủ nhận giá trị của nó. Hắn hướng Trạm Vân Tiêu vẫy tay áo nói: “Đã như vậy, vậy ngươi trước tiên nói xem thứ này có gì tốt“.

Trạm Vân Tiêu đứng dưới Đại điện bắt đầu không nhanh không chậm dệt chuyện, à không, là nói về nguồn gốc và đặc điểm của khoai tây.

Dưới lời tự thuật của hắn, củ khoai tây này là một trong những hạt giống hắn tình cờ thu hoạch được khi ở biên quan. Khoảng thời gian trước khi hắn trở về Kinh thành đã mang theo những hạt giống này cùng về. Vốn hắn ôm ý nghĩ trồng thử nhìn xem thế nào lại không nghĩ tới lúc thu hoạch, khoai tây này sẽ cho ra năng suất rất cao, mà mùi vị ăn còn rất ngon.

“Làm con dân Khánh quốc, thần tử lúc thấy thấy sản lượng của khoai tây cao như vậy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu thần chính là muốn dâng khoai tây lên cho Hoàng Thượng. Thần hy vọng dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Hoàng thượng, có thể để cho nông hộ Khánh quốc chúng ta người người đều có thể trồng những củ khoai tây này“.

Mặc dù trong lòng Hoàng Thượng tràn đầy nhiệt huyết cuồn cuộn khi nghe Trạm Vân Tiêu nói, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Đợi đã, ngươi vừa mới gọi thứ này là gì?“.

…….Trạm Vân Tiêu có chút nghẹn lời. Hóa ra hắn nãy giờ diễn thuyết nhiều như vậy, nhưng Thánh nhân chỉ chú ý tới cái tên à?

Mặc dù trong lòng oán thầm nhưng Trạm Vân Tiêu vẫn nhanh chóng đáp lại: “Khoai tây này là thần thấy nó sinh trưởng ở trong đất, dáng dấp lại trông giống với đậu nành vì vậy đã gọi bừa“.

Hắn cũng không thể nói cho Thánh nhân biết tên khoai tây là khi Vân Sơ đưa hạt giống đã gọi như vậy đi.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói thứ này giống như đậu nành, Hoàng Thượng lại không bằng lòng. Hắn ghét bỏ nhìn củ khoai tây trên bàn------- Chỉ bằng mấy củ đen đen xấu xí này, làm sao có nửa điểm mượt mà giống như đậu nành?

Không thể không nói, đứa con trai này của Trấn Quốc tướng quân mặc kệ là ái quốc chi tâm hay là văn thao vũ lược đều không có điểm nào để chê. Chỉ duy có ánh mắt nhìn đồ này------ Chênh lệch không phải chỉ một điểm hay nửa điểm.

Trạm Vân Tiêu giải thích như vậy, mặc dù Hoàng Thượng không tán thành việc đối phương nói củ khoai tây xấu xí này giống với đậu nành, nhưng hắn cũng không quá xoắn xuýt về nó, mà hỏi tiếp: “Ngươi nói thứ này mùi vị rất ngon?“.

Làm một kẻ yêu thích khoai tây trung thành. Ngay khi Hoàng thượng nói đến điều này, hai mắt Trạm Vân Tiêu lập tức tỏa sáng: “Dạ, thần đã nếm thử mùi vị của khoai tây ở nhà rồi. mặc kệ là luộc hay thái mỏng xào với rau hoặc kho với thịt, mùi vị cực kỳ mỹ vị“.

Nghe vậy, trong lòng Hoàng Thượng cũng có chút hứng thú. Hắn phất tay để đại thái giám bên cạnh hắn đưa khoai tây tới Ngự thiện phòng, và để ngự trù làm thành món ăn dựa theo Trạm Vân Tiêu nói.

Nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Trạm Vân Tiêu, Hoàng Thượng không khỏi tự hỏi. Chẳng lẽ thứ như khoai tây chỉ là dáng dấp bề ngoài có hơi xấu xí, nhưng dưới vẻ ngoài xấu xí lại ẩn chứa mỹ vị?

Chẳng qua đồ đã đưa qua để ngự trù làm rồi, khoai tây này rốt cuộc ăn có ngon không thì đợi tới lúc nếm thử là biết. Hoàng Thượng cũng không xoắn xuýt nhiều, hắn nhìn Vệ Thái sư đang ngồi dưới tay phải, vui vẻ nói: “Thái sư, lát nữa ngươi bồi quả nhân nếm thử tư vị của khoai tây đi“.

Vệ Thái sư đứng lên thi lễ, sau mới cao giọng đáp lời: “Thần tuân chỉ“.

Vệ Thái sư xuất thân hàn môn, gia cảnh khi còn bé cũng bình thường. Thật ra lúc nghe Trạm Vân Tiêu nói về năng suất cao của khoai tây, trong lòng hắn đã quyết định cho dù lương thực có năng suất cao như thế này có mùi vị khó ăn, thì hắn cũng muốn thượng tấu chương gián ngôn Thánh thượng thúc đẩy việc trồng khoai tây trong nước.

Làm thái sư đương triều, hắn đã sống một cuộc sống khó khăn nên Vệ Thái sư hiểu rõ hơn ai hết lương thực có ý nghĩa như thế nào đối với Khánh quốc và các nông hộ Khánh quốc.

Trong lúc chờ Ngự thiện phòng làm đồ ăn, Hoàng Thượng lại hỏi Trạm Vân Tiêu rất nhiều chuyện về khoai tây. Trạm Vân Tiêu không dám qua loa, hắn đem tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ bên điền trang trồng khoai tây nói lại tỉ mỉ.

Chờ hắn nói xong, Hoàng Thượng cũng không còn ghét bỏ khoai tây như trước nữa. Dù sao chỉ có năng suất cao mới đủ bù lại bề ngoài thiếu thốn này.

- -- HẾT CHƯƠNG 55 ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.