Tú Trinh cùng với Ngô Trực xuống xe ở một Nhà Hàng khá đông người. Dù cho hiện tại cũng không còn sớm và đã qua thời gian đông khách của những nơi chuyên bán thức ăn sáng như thế này. Nhưng nơi đây vẫn còn khá đông người đến chưa kể là dòng người không ngừng thay nhau vài quán.
Ngô Trực hoàn toàn không nghĩ đến ở một chỗ không phải mặt tiền đường chỉ năm trong một con đường có thể để cho xe ô tô di chuyển được lại có thể đông khách hơn những quán ở bên ngoài.
Nhưng cây bàng được trồng dọc hành lang tường. Và một bãi rửa xe trong cùng. Cạnh đó là một quầy nước uống. Ngô Trực thấy được nơi đây tận dụng đầy đủ không gian của mình. Khách đến ăn sáng có ngồi đợi thì rửa xe cho mình luôn vẫn là trong thời gian cho phép. Chưa kể đến đó là nơi đây còn phục vụ luôn cả ca phê sáng rất biết kinh doanh. Tổ liên hợp như thế này cũng có thể đem lại được thu nhập không nhỏ.
Ngô Trực chưa biết hiện tại nơi này bán cái đồ ăn gì mà có thể kéo được đông người như thế này. vì ở đây cũng chẳng có biển hiệu lại không có tên. Bên ngoài chỉ có cái bản rữa xe, với cà phê. Hẩu như không đề cập đến điều gì về thức ăn sáng.
-Ở đây bán cái gì mà đông thế em?
-Nơi này hả họ bán hủ tiếu, bánh canh, mình hoành thánh. giá không đắt lắm nhìn như cái nhà hàng vậy thôi chứ không phải. Hầu như có mỗi một mức giá thôi nên họ bán đông khách lắm nếu là ngày chủ nhật họ có thêm bò kho nữa đi trể là hết đồ ăn.
Tú Trinh cũng thẳng thắng trả lời cho Ngô Trực biết bởi cái quán này hầu hết đều là người lao động đến ăn. Còn người mở cái quán này không ai khác là Thế Hải.
Vì cần một chổ tập trung tất cả những thông tin buổi sáng một cách tốt nhất, chỉ cần thiết lập một trạm liên lạc mà mọi người tập trung nên Ngọc Nhi đã nói Thế Hải làm ra cái quán ăn giá thành lại là bình dân. Người tới ăn và những người của nội bộ Vô Ảnh thì có thể gửi tài liệu về một cách bí mật mà người khác không chú ý.
Công Toại lúc này cũng đã nhận được địa chỉ hắn chỉ biết mếu. Nếu chỗ khác hắn không lo gì còn nơi này là chỗ bí mật không nên đụng đến giờ Tú Trinh lại kéo đối phương đến đây Công Toại cũng có chỗ khó. suy nghĩ một lúc hắn lấy điện thoại gọi về cho Thế Hải.
Lúc này điện thoại của Thế Hải để trên bàn bắt đầu run lên. Đưa tay tiếp nhận lấy điện thoại thấy số lưu trên danh bạ hai chữ đội một Thiếu Kiệt mới đem nối thông liên lạc.
-Alo! Có tin gì quan trọng sao?
Nghe được tiếng của Thiếu Kiệt. Trong lòng Công Toại cũng rơi bộp một cái. Nhưng đã lỡ đến đây rồi mà cúp máy thì cũng không xong.
-Báo Cáo Sếp! Đội em có việc muốn báo cáo xin ý kiến của Sếp!
Thiếu Kiệt nghe được Công Toại nghiêm chỉnh như thế cũng cười một tiếng để hắn không phải gò bó trong việc nói chuyện nữa mới hỏi.
-Thôi cậu cứ gọi tôi là Thiếu Kiệt được rồi! Không cần phải gọi Sếp như thế đâu có tin gì sao?
-Vâng! Hiện tại Ngô Trực cùng với Tú Trinh đi ăn sáng. Vốn anh em hôm qua tối đánh nhau chỉ đủ để kiểm tra định trút giận hắn một chút. Nên có nhờ Thế Long định cho địa chỉ qua kiếm chuyện đánh Ngô Trực cho đỡ tức mà hắn vào địa điểm của mình nên rút lui thì bỏ lỡ cơ hội mà đánh thì ảnh hưởng khách khứa chỗ của mình. Nên muốn xin ý kiến của cậu để xem nên ra tay hay không.
Thiếu Kiệt nghe thế suy nghĩ một chút. Mới hỏi lại Công Toại.
-Nơi đó của mình. Thường làm cái gì? Mà địa điểm đó trước giờ kinh doanh ra sao.
-Chỗ đó hầu như là nơi truyền tin của tổ chức. Được ẩn dưới dạng quán ăn sáng bình dân đa số đông khách là dân lao động là nhiều. trước giờ cũng không xảy ra chuyện gì. Chỉ sợ lần này đánh nhau lại làm lộ cơ sở.
Nghe được những lời báo cáo của Công Toại, Thiếu Kiệt chỉ mĩm cười đáp lại với hắn.
-Nếu đã thế thì không cần phải lo. Cứ tiếp đón hắn cẩn thận một chút hiếm khi hắn ra ngoài mà không có người đi theo. Chưa kể đến là địa bàn của mình bình an quá cũng không tốt cứ làm như một buổi tranh chấp bình thường là được. Hàng quán sẽ có những khi cạnh tranh cứ nói với Thế Long là xem như đến ăn không vừa mắt với Ngô Trực mà đánh thôi báo với người của mình một tiếng rồi làm. Người ta đã ưu ái như thế thì sẵn dịp nói Ngô Trực đền tiền cái đống đồ đạt bị bể vỡ khi đánh nhau luôn. Để Thế Long rời đi cho hắn phải chịu thiệt một chút là được không cần nặng tay. Để hắn còn bị giữ lại đền tiền nữa.
Công Toại lúc này cũng méo mặt với Thiếu Kiệt ai đời cái quán của người mình tuy nói không đến nỗi nào nhưng đồ đạt đã củ cũng không ít nếu thế thì buổi ăn sáng của Ngô Trực kỳ này giá thành khá cao không rẻ.
-Vâng! Chuyện này tôi sẽ liên hệ với người bên quán ăn. Và Tú Trinh để sắp xếp mọi thứ như là tranh chấp thông thường.
Thiếu Kiệt Cúp máy mà bên này Công Toại chỉ biết cười nham hiểm. Bởi không những bị đánh mà Ngô Trực còn bị móc túi một cách trắng trợn. Đem điện thoại nhắn đi địa chỉ của Ngô Trực cho Thế Long. Công Toại lúc này mới ung dung. cùng với người đội viên của mình bước vào ngồi trong quan gần với lại nơi Tú Trinh vào Ngô Trực ngồi.
Thấy Công Toại đi vào ngồi gần với bàn mình Tú Trinh cung có một chút thắc mắt bởi vì thường sẽ giữ một khoản cách với đối tượng được theo dõi mà không phải đến gần như thế này. Đợi cho gọi món xong hết Tú Trinh mới nói với Ngô Trực.
-Anh ngồi đây một chút em vào nhà vệ sinh xong một chút.
-Ừ em đi đi anh ngồi đây thôi chứ có đi đâu nữa đâu, Anh làm sao mà đi khi không có em được chứ.
Ngô Trực thấy nơi này cũng không đến nỗi nào. Những món ăn bình dân lại có cả thực đơn giá cả lại quá rẻ so với hắn. Dù sao thì tiền bạc với hắn không thành vấn đề gì lớn nhưng mà Tú Trinh là tầng lớp lao động nên việc cô chọn nơi đây có phong cảnh thoáng mát giá lại rẻ thì Ngô Trực cũng cho rằng tư tưởng của cô vẫn ở mức tương đối bình dân chưa nhiễm thói đua đòi nhiều. Như những cô gái hắn đã trải qua.
Lúc này những thức uống của hắn và Tú Trinh cũng được đem lên đặt một ly cà phê xuống bàn và một trái dừa tươi bên phía chỗ ngồi của Tú Trinh. Người phục vụ rời đi cùng lúc đó Công Toại cũng hướng nhà vệ sinh của quán ăn sân vườn này đi đến. Qua khỏi bức tường ngăn cách lối vào nhà vệ sinh.
Bên trong lúc này chi ra hai lối đi một bên là nhà vệ sinh nữ còn một bên lối đi lại hướng vào nhà vệ sinh nam. Tú Trinh đã đứng ở đó đợi sẳn như biết chắc Công Toại sẽ đi vào.
-Chuyện gì phát sinh à? Sao lại theo sát thế lỡ như đối phương phát hiện sao.
-Không cần lo! Đúng là có phát sinh. Lát nữa bọn người Thế Long cũng qua đây. Đem Ngô Trực đánh một trận nên báo cho cô biết thôi. Thiếu Chủ cũng đã đồng ý.Lát nữa phá được bao nhiêu đồ cứ phá. Để hằn còn đền tiền nữa.
Tú Trinh nghe như thế cũng bất ngờ nhưng chợt mỉm cười nham hiểm. Nhìn Công Toại một lúc rồi mới gật đầu nói.
-Thiếu Kiệt cũng thích đùa nhỉ. Xem ra lần này nhà họ Ngô dây nhầm người rồi có cần phụ họa thêm một chút được không. Nhưng mà đợi khai thác ít nhiều thông tin đã khi nào tui ra hiệu làm rớt đũa hoặc muỗn thì hãy làm.
-Ok tôi sẽ nhắn cho Thế Long cô cứ an tâm! Thôi tôi ra trước đây cô ra sau đi con gái đi nhà vệ sinh lâu một chút hắn cũng không nói gì đâu.
Nói rồi Công Toại lấy nước rửa tay sơ qua một cái rồi mới trở về chỗ của mình. Đem điện thoại nhắn ám hiệu cho Thế Long biết hắn mới bắt đầu gọi món với đội viên của mình.
Đồ ăn vốn được đưa ra trên bàn của Ngô Trực và cả Tú Trinh lúc này hắn nhìn vào tô bánh canh mà minh đã gọi cũng gật đầu. Bởi với cái giá bình dân chừng mười lăm ngàn có cả trứng cút thịt và nấm các thứ chỉ có một khúc giò heo là phải thêm tiền thì nhìn chung khá được.
Nhìn qua tô hoành thánh của Tú Trinh gọi cũng tương đối đầy đủ Ngô Trực mới nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của người con gái đi cùng hắn. Tú Trinh lúc này mới đi từ trong nhà vệ sinh ra. Ngô Trực lúc này cũng cười.
Hắn sợ là hoành thánh sẽ nỡ bung ra nếu Tú Trinh không ra mà phải đợi. Với một thằng đàn ông đi cùng người khác giới lịch sự vẫn phải có người ta chưa ra thì hắn cũng không được cầm đũa lên đó mới thể hiện phép lịch sự đúng nghĩa.
Tú Trinh ngồi xuống bàn cũng mỉm cười nhìn Ngô Trực nói.
-Xin lỗi! tháng này em có trể!Chắc do thức khuya với lại ăn đồ nóng nhiều quá đến hôm nay vẫn còn. Nên có lâu một chút anh thông cảm.
-Không có gì! Phụ nữ mà ai lại không có. hơn nửa tháng bị với chuyện này. Em uống nước dừa là tốt đây, mát dễ lấy lại cân bằng với lại ăn nhiều thịt vào.
Ngô Trực hồn nhiên nói ra những gì mà hắn cho rằng thích thú. Bởi vì hắn thường xuyên đụng nữ nhân, Hắn cũng hiểu những ngày kia tuyệt đối hắn sẽ không đụng vào những cô nàng này bởi vì lúc đó sẽ rất dễ có chuyện phiền. Dù cho hắn có an toàn bao nhiêu cũng không biết được những chuyện ngoài ý muốn.
-Ấy! chuyện này anh cũng biết chắc là anh quen không ít người cũng tiếp xúc không ít rồi.
-Đâu có! đàn ông mà phải biết chứ để sau này vợ mình có vào những ngày đó còn biết mà chịu chuộng người ta mỗi tháng đều như thế những ngày như vậy không dễ chịu phải chu đáo một chút mới là người đàn ông tốt à.
Thấy bị hớ Ngô Trực chuyển sang chế độ hiểu biết để gỡ lại phần nào thể diện cũng để cho Tú Trinh biết những gì hắn tìm hiểu được chỉ để giúp cho người mình yêu khỏi khó chịu trong những ngày bị kẹt đèn đỏ.