Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 37: Chương 37: Cứu người




Truyền cho bọn nhóc nghe về những điều luật, Hạo Thiên mỉm cười nói “Được rồi, từ nay các ngươi phải luôn đeo nó, không được gỡ ra, gỡ ra đồng nghĩa với việc phản bội lại ta cũng có nghĩa là các ngươi sẽ.... “

“Khoan, chúng tôi biết rồi Boss. Chắc chắn sẽ không như vậy” Mộc Lâm ngắt lời của Hạo Thiên

“Biết là tốt” Hạo Thiên nhấc ly nước lên và uống

“Mà mấy chiếc khuyên tai này đâu ra vậy Boss. Nhìn nó thì đơn giản thôi nhưng đẹp vô cùng” Dạ Thiên Lăng hỏi

“Của ta làm đấy” Hạo Thiên nói

“Cái gì? Boss còn biết cả nghề rèn sao” Dạ Hoa kinh ngạc nói

“Sao vậy, ta biết nghề rèn thì có gì sai sao” Hạo Thiên hỏi

“À không có gì, vì nghề rèn rất khó học, phải học từ 3 đến 5 năm mới thành chuyên nghiệp được. Mà Boss bây giờ mới bao tuổi mà đã có thể làm rèn rồi, không kinh ngạc sao được đây” Hàn Minh Kỳ tuôn 1 tràn lý thuyết

“Oh vậy sao. Thế thì liên quan gì ta” Hạo Thiên làm bộ mặt như mình không hiểu gì cả

“Boss quá đỉnh luôn rồi” cả đám la lên

“Im” Hạo Thiên nói, cả đám im bặt

“Giờ chúng ta lên đường, lần này tớ nhà Hàn Minh Kỳ đúng không” Hạo Thiên nói

“Vâng ạ” Hàn Minh Kỳ mỉm cười “Phía Bắc thẳng tiến, đến thủ đô Kuste thôi nào”

“Được” Hạo Thiên mỉm cười “Chị, tính tiền cho em”

Lệ Hoa chạy lên với trên tay là 1 quyển sổ nhỏ, cô mỉm cười thân thiện “ tổng tiền ăn và trọ của em 2700 tinh tệ”

Hạo Thiên lấy ra 1 chiếc túi da và đưa cho Lệ Hoa nở 1 nụ cười “tất cả đây ạ, cám ơn đã chiếu cố trong thời gian qua”

Đán trong quán nghe tới 2700 tinh tệ thì trố mắt, bọn nhóc mới chỉ ở có 2 ngày mà tiền ăn nhiền vậy sao, không thể tin được. Chúng đúng là con nhà giàu mà

“Không có gì”

Cả đám rời khỏi hội, lên xe và bắt đầu chạy r khỏi thủ đô Grasfa, chạy qua những còn đường mòn, qua những cánh đồng lúa, những hàng cây xanh để đến với thủ đô Kuste. Thủ đô có sự náo nhiệt về đêm, trên những con đường đầy ánh đèn rực rỡ, thủ đô có những khu vui chơi nhiều nhất.

Men theo những con đường, qua những cánh rừng, chúng chạy tới tối những chưa tớu được thủ đô, đành phải xuống xe và bắt động vật nấu ăn vậy. Chúng ăn một cách hả hê, no nê rồi lại trèo lên xe ngủ phì phò tới sáng. Rồi sáng tới, lại bắt đầu chạy tới thủ đô Kuste, chạy tới trưa tầm 8, 9h thì cuối cùng cũng thấy được cái cổng thành. Cổng thành lớn, cũng có rất nhiều người xếp hàng để vào thủ đô. Nhóm cậu đương nhiên cũng phải xếp hàng rồi, tới nhóm cậu, có vẻ lần này dễ dàng hơn. Lũ lính nhận ra được Hàn Minh Kỳ nên đã cho vào mà không cần thủ tục gì dài dòng rắc rối. Vào thủ đô, ập đến trước mặt chúng là sự ồn ào náo nhiệt, sự náo nhiệt còn hơn cả ở Grasfa. Hàn Minh Kỳ dắt cả đám đi khắp nơi, ăn chơi đủ thứ. Có vẻ như nhóm cậu là nam châm hút rắc rối, nên lần này rắc rối lại đến. 1 đám người gồm có 1 nữ và 2 nam đang đứng chắn ngang trước mặt cả đám. Cô gái nói

“Oh, đây chẳng phải Hàn thiếu gia sao, sao cậu lại ở đây. Sao không ở nhà bám theo tên hầu đó nữa”

“Oh, đây chẳng phải là con Bitch của Hàn Nhược đây sao. Sao không đi theo hắn mà ở đây” Hàn Minh Kỳ bật lại 1 câu làm cô ta đỏ cả mặt

“Ngươi....đồ cái tên phế vật” Cô ta tức giận

“Thôi, thôi. Lý nhi cãi với tên phế thải này làm gì chứ” tên đứng kế bên nói

“Đúng đấy, Lý nhi hơi đâu mà cãi với rác” lại thêm 1 tên nữa

“Hahahaha..... “ đột nhiên tiếng cười vang lên, cả đám nhóc cười lăn lộn

“Hahaha, tiểu Kỳ, hắn nói cậu là phế thải kìa” Trần Thống Trung cười lớn

“Thế thì sao cậu không cho chúng biết phế thải mạnh như thế nào” Hạo Thiên từ đằng sau đi tới

Chứng kiến vẻ đẹp tuyệt mĩ của Hạo Thiên, cô gái tên Lý nhi đỏ mặt nói “chào cậu, tôi.... Tôi là Lý Nhi, rất vui được gặp cậu”

Hạo Thiên nhìn cô ta, tỏ vẻ khinh bỉ, rồi cười nhạt ném cho cô ta 1 câu “ Sâu bọ nào đây, cô mang rác bên mình sao, hôi chết đi được”

Rồi quay sang nói với Hàn Minh Kỳ “ xử chúng đi rồi giải thích lý do chúng gọi cậu như vậy”

“Muốn xử bọn ta, các ngươi đủ trình không” 1 tên nói

“Aaaaaa, giết chúng đi, chúng dám nói em là rác kìa” lúc này cô Bitch la lên

“Được, ta sẽ giết chúng cho muội”

Cả 2 tên cùng xông lên, tấn công về phía Hàn Minh Kỳ. Minh Kỳ nhanh chóng tránh được, đạp cho mỗi tên 1 cú té sấp mặt. Rồi quay sang cô Bitch, nắm đầu cô ả và quăng đi. Xong xuôi, cậu quay lại chỗ mọi người, lúc này, Lưu Dạ nói “ui, cậu mạnh tay thế”

“tớ chưa giết là may rồi” Hàn Minh Kỳ trả lời

Rồi cả đám bỏ đi, bỏ lại 3 tên đang nằm sấp mặt trên đất. Vừa đi, Hàn Minh Kỳ vừa kể

“Chuyện là vầy, lúc tôi còn nhỏ mới 3 tuổi, tôi không có sức mạnh như lúc tôi gặp các cậu. Lúc lên 4,tôi bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của mình nhưng nó quá yếu và tôi bị lũ lúc nãy bắt nạt cùng với tên Hàn Nhược là cháu trai của Đại trưởng lão. Hắn thường xuyên đánh đập tôi, khi lên gần 5 tuổi thì sức mạnh bộc phát, tôi tính tìm bọn chúng tính sổ nhưng chúng đã đi học ở học viện rồi. Bây giờ trả thù được đúng là đã mà”

“Sao lúc chúng đánh cậu không nói với cha cậu” Trần Thống Trung hỏi

“Ông ta à, vì lúc bé thấy tôi quá yếu đã định bỏ tôi rồi ấy chứ, nhưng khi lên 5 thì sức mạnh bộc phát nên ông ta liền cho tôi đi học ở học viện Hoàng Long đấy” Hàn Minh Kỳ nói với vẻ giận dữ

“Muốn lấy cậu làm con cờ để đem lại cho ông ta vinh quang à” Hạo Thiên nói

“Đúng vậy “ Hàn Minh Kỳ trả lời

“Thế sao cậu còn muốn về đây” Dạ Thiên Lăng hỏi

“à, vì ở đây có 1 khu ổ chuột, ở đấy có những người bạn tôi hay chơi lúc bé nên giờ muốn về đây chơi với họ” Hàn Minh Kỳ nói với vẻ mặt hạnh phúc

“Còn mẹ cậu đâu” Hạo Thiên hỏi

“Mẹ tớ à, mẹ tôi là vợ lẻ đấy, là vợ thứ 2 của cha tôi. Bà ta suốt ngày đánh tôi mỗi khi cha tôi không đến với bà ta. Những điều đó thì tôi không trách bà ấy được, nhưng, hiện tại tôi câm thù bà ta, hận bà ta đến tận xương tủy.” Hàn Minh Kỳ nói tới đây thì khuôn mặt băng giá, tức giận

“tại sao chứ” Dạ Hoa hỏi

“Cậu có thể không nói” Hạo Thiên nói

“Không sao, tớ sẽ kể. Bà ta vì cha tôi, vì 1 câu nói của ông ta mà bà ta đem bán em tôi, đứa em gái của tôi. Nó mới có 2 tuổi. Ông ta nói nó quá ốm yếu, để lại chỉ tốn cơm nuôi, nói nó không đủ mạnh để có thể sống trong gia tộc này. Đáng lẽ mẹ tôi, 1 người mẹ phải bảo vệ con mình nhưng không, bà ta cũng đồng ý với ông ta, đem bán em tôi để lấy tiền bỏ vào cờ bạc của bà ta. Tôi hận ông ta, tôi hận cả người phụ nữ đã lấy mất đứa em gái của tôi, rôi tôi sẽ giết chúng, giết tất cả” Hàn Minh Kỳ hằn giọng, không để mình phải quá tức giận, ném cơn đau lại trong lòng.

“Không ngờ lại có cha mẹ như vậy, trong gia tộc, địa vị cậu thế nào” tiểu Siêu lúc này cũng mở miệng nói

“tớ là con trai của nhị trưởng lão” Hàn Minh Kỳ lau 1 vệt nước mắt. Lúc này, lại có tiếng khóc vang lên “hức hức, huhu. Không ngờ tiểu Minh nhà ta lại có số phận bất hạnh như vậy. Tội nghiệp cậu ấy quá” Cả đám khóc khi nghe câu chuyện của Hàn Minh Kỳ

“Này, sao lại khóc rồi, tôi không khóc sao các cậu lại khóc chứ” Hàn Minh Kỳ nói

“Cậu cũng khóc rồi đấy thôi, cậu mới lau nước mắt rồi” Trần Thống Trung lau nước mắt nói

“Thôi được rồi, các cậu có muốn Hàn Minh Kỳ trả được thù không” Hạo Thiên nói

“Tất nhiên là muốn rồi ạ” cả đám đồng thanh

“Vậy thì hãy mạnh lên đi, mạnh tới khi nào không ai có thể gây trở ngại cho chúng ta được nữa. Tới lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau trả thù cho tiểu Minh” Hạo Thiên nói

“Ting” bỗng nhiên trong đầu Hạo Thiên vang lên 1 tiếng động. “Nhiệm vụ phát động: giúp Hàn Minh Kỳ trả thù, phần thưởng: 500 tinh tệ, 5 lọ exp lv 5 “ tiếng động lại vang lên, đó là tiếng vang của máy móc, lại giao nhiệm vụ cho Hạo Thiên nữa.

“Vâng” Cả đám nói lớn đáp lại lời nói của Hạo Thiên

Còn Minh Kỳ, cậu xúc động đến nỗi khóc lần nữa. Hạo Thiên vỗ vai Minh Kỳ, mủm cười nói “Trước mắt, chúng ta đi thăm các bạn của cậu đã, rồi cùng nhau đi kiếm em cậu, rồi mới trả thù”

“Vâng”

“Mà em cậu bao nhiêu tuổi rồi” Trần Thống Trung hỏi

“Em ấy năm nay chắc cũng 5 tuổi rồi, khi tôi đi học viện thì chúng bày mưu bán em ấy” Hàn Minh Kỳ nói

“Cậu đừng buồn nữa, rồi chúng ta sẽ cho chúng biết tay” Trần Thống Trung vỗ vai Minh Kỳ rồi nói

Hàn Minh Kỳ lau nước mắt, ánh mắt trở lại bình thường, vui vẻ nói “ Nào, chúng t đi kiếm bạn của tôi đi”

“Trước khi đi kiếm cái gì ăn đỡ đã, với lại tớ cũng cần mua ít đồ cho họ” Hàn Minh Kỳ mỉm cười

Cả đám cùng ghé vào các cửa hàng, mua đồ ăn, mua quần áo cho các mùa, đồ dùng cá nhân,.... Mua rất nhiều, tất cả đều được cho vào nhẫn trữ vật. Rồi Minh Kỳ dắt cả đám đến khu ổ chuột, quẹo qua những cua hẻm giữa các tòa nhà, Hàn Minh Kỳ dắt cả đám đi quanh co tứ phía, cuối cùng cũng đến nơi.

Khu ổ chuột sập xệ, những ngôi nhà thấp bé, ngôi nhà lá, nhà bỏ hoang, tất cả đều ở đây. Nơi đây không giống như không khí náo nhiệt ngoài kia, mà buồn tẻ, ảm đạm đến phát sợ. Hàn Minh Kỳ đứng đầu ngỏ la lớn

“Mọi người, con về rồi đây”

Lúc này, từ trong những ngôi nhà hoang bước ra những người già và trẻ con, những đứa nhóc mới 3, 4 tuổi. Ăn mặc rách rưới, dơ bẩn. Quần áo rách tả tơi, ốm yếu gầy mòn. Những người bước ra thấy là Hàn Minh Kỳ thì khuôn mặt mỉm cười, một người già nói

“Là cháu à, lâu lắm mới gặp lại cháu đấy”

“Cháu chào ông, mọi người đâu hết rồi, sao chỉ còn bấy nhiêu thôi ạ” Hàn Minh Kỳ nói

“Mọi người....mọi người.... “ ông lão buồn hiu, lắp bắp nói

“Mọi người sao ạ” Hàn Minh Kỳ gặng hỏi

“Mọi người bị Lý gia bắt hết rồi, còn đám nhóc chơi với con thì mới hôm trước bị đại thiếu gia của Hàn gia bắt rồi. Nghe bảo hắn cần người làm thí nghiệm cho kĩ năng mới nên mới bắt người” 1 người đàn ông lên tiếng

“Cái gì” Hàn Minh Kỳ hét lớn

“Khi nào vậy ạ” Hàn Minh Kỳ hỏi

“2 hôm trước rồi”

Hàn Minh Kỳ khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng, sự phẫn nộ đã lên cao. Hạo Thiên đứng kế bên lấy tay đặt lên vai Minh Kỳ nói

“tiểu Minh, bình tĩnh lại. Cậu như vậy là sẽ làm hư tất cả kế hoạch. Cậu phải bĩnh tĩnh lại.”

Hàn Minh Kỳ hạ lửa giận, khuôn mặt bớt đỏ. Thở ra hít vào một cách đều hơn, Hạo Thiên tiếp tục hỏi

“khi ở nhà cậu có thể hiện ra sức mạnh của mình không”

“Không, tôi giấu nó đi, giả vờ như mình chẳng có tiến bộn gì nhiều” Hàn Minh Kỳ nói

“Tốt, vậy thì bây giờ chúng ta tới Hàn gia gặp tên đại thiếu gia gì đó đi. Cho hắn biết thế nào là mạnh” Hạo Thiên cười nham hiểm

“Đúng” cả đám nói

“Lần này tớ sẽ dẫn đầu, còn việc đánh người thì của tiểu Minh” Hạo Thiên nói

Rồi cả đám rời khỏi khu ổ chuột, đi 1 mạch đến Hàn gia. Đúng là các gia tộc lớn có khác, lúc nào cũng to cao rộng rãi. Hạo Thiên dẫn đầu, đứng trước cổng. 2 tên lính gác thấy vậy thì tiến lại hỏi

“Mấy tên nhóc này, tới đây làm gì. Không biết đây là Hàn gia sao” 1 tên lính gác hỏi

“Vào báo với gia chủ, có Đại thiếu gia của Đường gia đến gặp” Hạo Thiên lạnh lùng nói

“Ngươi lấy gì chứng minh đây” 1 tên lính gác sang vào

Hạo Thiên lấy trong mình ra 1 tấm lệnh vài màu đỏ, phía trên có khắc chữ Đường. 2 tên lính gác thấy vậy thì gật đầu nhau, 1 tên chạy đi tên còn lại thì mở cổng, hắn nói

“Được rồi, tạm tin ngươi. Tên kia sẽ vào báo với gia chủ”

Mở cửa cho đám Hạo Thiên vào, cả đám vào trong, ngồi trong 1 phòng tiếp khách. Hạo Thiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, trên tay là cuốn sách. Tầm 10p, phía xa có người chạy tới, 1 người đàn ông khoảng 4, 5 chục tuổi, hơi béo 1 tý. Ông ta nhanh chóng tién vào phòng tiếp khách và nhìn thấy đám Hạo Thiên. Hạo Thiên ngồi trên ghế, không đứng dậy, mặc cho ông ta nhìn cậu. Ông ta nói

“Chẳng hay hôm nay Đường thiếu gia đến đây làm gì”

“Ta đến gặp con trai ông” Hạo Thiên nói

“Cậu muốn gặp nó, nhưng có vẻ như cậu mới đến đây hôm nay thôi” Hàn tộc trưởng nói

“Đúng vậy, nhưng những người mà con trai ông bắt lại quen ta” Hạo Thiên nói

“Cậu nói nó bắt ai” Hàn tộc trưởng nói

“là người của khu ổ chuột, tên đó dám bắt người về luyện kĩ năng à” Hạo Thiên lạnh lùng

“Cậu nói quá rồi, sao mà con tôi dám làm vậy chứ” Hàn tộc trưởng tỏ ra không biết gì.

“Oh, chối phăng luôn à” Hạo Thiên nói. Rồi quay sang tiểu Siêu, Ninh Dịch và Minh Thi nói “Các cậu đi tìm cho tôi”

“Vâng” cả 3 đáp lại rồi nhanh chóng phóng đi mất

“Đường thiếu gia đây là có hơi vô lễ rồi, đây là Hàn gia, không phải Đường gia của cậu. Sao cậu nói hành động là có thể hành động như thế được” Hàn tộc trưởng nhăn mặt

“Sao cũng được, nếu ông không làm gì thì sao phải ngăn ta tìm” Hạo Thiên nói

Rồi lại im lặng, 1 hồi im lặng kéo dài hơn 30p. Lúc này, Hàn Minh Kỳ chịu hết nỗi, đứng ra nói “Boss, lâu quá rồi. Để tớ tự đi kiếm luốn cho”

“Đây chẳng phải là Minh Kỳ con của nhị trưởng lão sao. Sao cháu lại ở đây” Hàn tộc trưởng lúc này mới nhận ra Minh Kỳ, bất ngờ nói

“Ai là cháu ông, ông khôn hồn thì mau bảo con ông thả người đi” Hàn Minh Kỳ lạnh lùng nói

“Hỗn xược, ngươi hôm nay dám nói ta như vậy. Đúng là không được dạy dỗ, ta nhất định sẽ nói với cha ngươi” Hàn tộc trưởng la lớn

“Cha ta. Ta có cha à” Hàn Minh Kỳ lạnh lùng nói

“Không nhận cha à? Ngươi đúng là tên nhóc xấc láo” Hàn tộc trưởng mắng

“Thế thì sao” Hàn Minh Kỳ nói

“Xoạt, xoạt, xoạt” cả 3 người người tiểu Siêu đã trở lại, Hạo Thiên nói “Thế nào? “

“Đã tìm thấy ạ” Tiểu Siêu nói

“Tốt, chúng ta đi” Hạo Thiên đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Cả đám đi theo sự chỉ dẫn của tiểu Siêu, đi tới trước 1 nơi đề bảng là sân tập, bên ngoài nghe rõ được tiếng rẻn la, xin tha mạng, tiếng nổ ầm ầm từ trong phát ra. Đứng trước cửa, Hạo Thiên giơ tay lên, đấm nhẹ 1 cái, cánh củae bay cái ầm vào trong.

Thấy 1 tên đang cầm roi và 1 đám nhóc con tầm 10, 11 tuổi đang bị đánh. Bước vào, đứng đối diện với tên cầm roi, hắn la lớn

“Các ngươi là ai, ngang nhiên xong vào đây. Có biết đây là Hàn gia không hả.”

“Đây là Hàn gia sao, ta tưởng đây là nơi bắt người đánh đập chứ” Hạo Thiên kinh bỉ

“Tên nhóc con to gan, ngươi dám ăn nói như vậy với Đại thiếu gia của Hàn gia. Hôm nay ngươi chết chắc” Tên cầm roi nóng giận, quất roi về phía Hạo Thiên. Lúc này, Hàn Minh Kỳ xông lên phía trước, giận dữ la lớn

“Hàn Kiến Huy, ngươi to gan”

“Oh ho, đây chẳng phải phế vật Hàn Minh Kỳ sao. Về đây làm gì” Hàn Kiến Huy khinh bỉ nhìn Minh Kỳ

“Thả người mau” Hàn Minh Kỳ nói, khuôn mặt giận dữ la lớn

“Minh Kỳ, sao em lại về đây. Em đi đi, không cần lo cho chúng ra” trong đám nhóc 1 tên nói

“Vỹ Hi, ta không đi. Hôm nay ta không giết hắn cũng đánh cho hắn tàn phế” Hàn Minh Kỳ la lên. Người tên Vỹ Hi là 1 tên con trai, nhìn trong đám thì có vẻ lớn nhất bọn, tầm 13, 14 tuổi. Khuôn mặt cũng hơi đẹp trai, có đều hơi ốm tý.

“Muốn giết ta, đánh ta tàn phế? Ngươi làm ta mắc cười đấy. Một phế vật như ngươi thì làm được gì? “ Hàn Kiến Huy làm bộ mặt che cười, nhìn về phía Hàn Minh Kỳ.

“phế vật? Nếu so giữa ngươi với cha ngươi thì có thể nói ngươi là thiên tài, còn nếu so cả gia tộc này với Minh Kỳ thì......tất cả chỉ là rác” Hạo Thiên vô cảm nói

“Lại 1 tên nhóc muốn chết” Hàn Kiến Huy cười khinh bỉ

“Chết? Hôm nay ngươi chết chắc” Hàn Minh Kỳ la lên, xông về phía Hàn Kiến Huy. Tốc độ nhnh 1 cách bất ngờ, Hàn Kiến Huy trở tay không kịp, rồi “ầm” 1 cái, khói bụi bay tùm lum

Nhưng không nghe tiếng rên la mà nấm đấm của Minh Kỳ lại bị chặn lại. Là Hàn tộc trưởng, ông ta tới kịp thời và chặn được cú đấm của Minh Kỳ, chứ nếu không thì Hàn Kiến Huy đã nổ đầu. Hàn tộc trưởng giận dữ hét lên

“Tên nhóc xấc xược, dám động tay với con ta. Có phải muốn chết rồi không”

“Ông sẽ chết trước đấy” Hàn Minh Kỳ nói 1 cách lạnh lùng, giơ chân lên đá. 1 cú móc ngay đầu của Hàn tộc trưởng, tốc độ quá nhanh, ông ta đỡ không được thế là “ầm” 1 tiếng. Văng ra xa.

“Cha” Hàn Kiến Huy la lớn “tên phế vật này, hôm nay ta nhất định sẽ gi... Ặc” Hàn Kiến Huy bị Minh Kỳ lao nhanh tới, nắm ngay cổ hắn và giơ lên cao.

“Hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết” Hàn Minh Kỳ nói, giơ tay lên. Bao quanh tay của Minh Kỳ là 1 ngọn lửa đỏ cháy rực rỡ. Cậu đấm vào bụng, mặt của Hàn Kiến Huy 1 cách tàn nhẫn. Hắn rên la xin tha mạng mà nào có được. Hàn Minh Kỳ vẫn cứ tiếp tục, tới khi hắn không còn có thể rên được nữa, cậu thả hắn rớt xuống, giơ chân lên đạp xuống đầu hắn, rồi lại đá mạnh vào hông khiến hắn bay xa như cha hắn. Hàn Minh Kỳ còn chưa dừng lại, khi Hàn Kiến Huy văng xa đụng vào vách tường, cậu gọi ra những cây thương nhọn bằng đất, phóng về phía Hàn Kiến Huy. Tất cả đổ sụp xuống mặc lệ hắn còn sống hay chết.

“Well, hơi bị nhẹ rồi” Trần Thống Trung nói

“Đúng vậy, tôi nhẹ tay thôi, không hắn chết thì phiền lắm” Hàn Minh Kỳ nói

“Minh Kỳ, có phải Minh Kỳ không?” lúc này, 1 tiếng nói vang lên

“Vỹ Hi, cậu không sao chứ, có bị thương nặng không” Hàn Minh Kỳ quay qua, khuôn mặt lo lắng hiện lên

“Hàn Minh Kỳ, cậu mạnh vậy từ khi nào. Mới 2 năm thôi mà cậu mạnh như vậy à” Vỹ Hi thắc nói

“Tất cả là nhờ Boss đấy ạ, cậu ấy mạnh lắm” Hàn Minh Kỳ mỉm cười “để tôi nhờ Boss chữa cho các cậu”

“Boss, cậu giúp tớ được không” Hàn Minh Kỳ la lớn

“Được, cậu gom tất cả lại 1 chỗ đi” Hạo Thiên nói

Rồi Hàn Minh Kỳ gom tất cả lại, cho họ ngồi quanh nhau. Hạo Thiên bắt đầu kích hoạt kĩ năng, vòng sáng hiện lên, bao vây xung quanh tất cả. Sau 1 hồi, các vết thương do roi quất, kĩ năng phóng trúng làm bỏng hay các vết trầy tất cả đều được hồi phục. Cả đám kinh ngạc, Vỹ Hi cúi đầu

“Cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi”

“Không có gì” Hạo Thiên mỉm cười

“Được rồi, trở về khu ổ chuột thôi” Hàn Minh Kỳ nói, rồi cả đám bỏ đi, bỏ mặc 2 cha con Hàn gia. Do khu luyện tập cách xa khu ở của các thành viên trong gia tộc nên không ai có thể nghe được mà chạy tới. Vì vậy mà nhóm Hàn Minh Kỳ thản nhiên rời đi mà không gặp thêm phiền phức nào.

Cả bọn rời khỏi Hàn gia, đi về phía khu ổ chuột. Băng qua những con đường, quẹo qua những cua hẻm, cuối cùng cũng tới nơi. Hàn Minh Kỳ dắt Vỹ Hi vào nhà của anh ta còn mấy đứa nhóc khác thì ai về nhà nấy để nghỉ ngơi. Trong nhà của Vỹ Hi, 1 nơi sập xệ và rách nát, Hàn Minh Kỳ đặt Vỹ Hi nằm trên giường, Hạo Thiên đứng 1 bên hỏi

“Bây giờ tới lượt Lý gia, tiểu Minh, cậu muốn lên đường ngay lập tức hay để đến ngày mai”

“Ngay bây giờ đi” Hàn Minh Kỳ nói, 1 biểu cảm lạnh lùng xuất hiện. Vỹ Hi thấy mặt của Minh Kỳ cũng ớn lạnh, cậu ta nói

“Khônh được, nếu đi các cậu sẽ gặp nguy hiểm mất.”

“Không cần lo, nếu có nguy hiểm thì đã có Boss, nếu sợ nữa thì đã có tiểu Hắc và tiểu Quang rồi” Hàn Minh Kỳ mỉm cười chắc chắn

“Tin tôi vậy luôn à” Hạo Thiên hỏi

“Không tin Boss tin ai giờ, từ trước đến nay tôi chỉ biết có mình Boss là yêu nghiệt vậy thôi đó” Hàn Minh Kỳ nói

“Vậy luôn” Hạo Thiên nói

“Bây giờ chúng ta đi cứu mọi người thôi, chúng ta tới Lý gia cứu mọi người về” Hàn Minh Kỳ nói, cơn tức giận lên cao

“Ok, cậu dẫn đường đi” Hạo Thiên cười

“Không được, Lý gia là thế lực đứng thứ 2 ở đây đấy, các cậu không được đi” Vỹ Hi níu kéo

“Không cần lo, cậu ở đây đợi đi” Hàn Minh Kỳ cười “À, Boss chúng ta mua đâu, lấy ra đưa cho cậu ấy đi”

Hạo Thiên lấy ra 1 đống lớn đồ dùng, đủ các loại, đồ ăn, quần áo,.... Có đầy đủ tất cả. Hàn Minh Kỳ cầm lấy, mỉm cười đưa cho Vỹ Hi “cậu lấy cái này phát cho mọi người với nhé, có đầy đủ cả đấy”

Rồi quay lưng bỏ đi cùng cả bọn, bỏ mặc Vỹ Hi ngồi trong căn nhà nhỏ. Hàn Minh Kỳ dẫn đầu, ra khỏi khu ổ chuột, cả bọn phải đi tận hơn 2 tiếng, luồn lách qua các cua hẻm, băng qua những con phố lớn, đi tận 2 tiếng cuối cùng cũng tới nơi. Lý gia, không rộng như của Hàn gia, nếu Hàn gia 4 phần thì Lý gia là 3 phần, coi có vẻ như cũng là 1 gia tộc có tiếng tăm ở Kuste. Hàn Minh Kỳ dắt cả đám tới nơi, đám lính gác thấy đám nhóc cpn đứng trước cổng, còn chưa kịp làm gì thì Minh Kỳ đã giơ chân lên đạp bay cánh cổng lớn. Tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa cắm xuống đất, khói bụi bay mịt mù.

Cả đám bước vào trong, đi vào phía trong của Lý gia, nhìn xung quanh thì bỗng nhiên có tiếng la lớn

“Kẻ nào to gan làm loạn ở Lý gia ta”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.