An Lam Nguyệt lại hỏi
“Đệ đã nhớ ra chưa? “
Hạo Thiên im lặng hồi lâu, lại gật đầu. Chuyện đã đến nước này thì chỉ nhận thôi chứ biết phải làm sao bây giờ. Lời đã nói không thể rút lại được nữa rồi, haizzz, ngu ơi là ngu!
An Lam Nguyệt mỉm cười, nói
“Tiểu Kiệt dù sao cũng mang trong mình dòng máu của đệ, cũng tính là con của đệ rồi, cũng được xem là cháu của ta, sau này đệ phải hảo hảo đối xử tốt với nó đấy. Đệ muốn thể hiện lúc nào cũng được tùy ý đệ, chỉ cần đệ không để Tiểu Kiệt buồn là được. Còn về Tiểu Kiệt, nó cũng sẽ biết cách mà hành xử, lúc nào nên thể hiện lúc nào thì không. Vậy nên đệ phải làm cho tốt trách nhiệm của mình đấy! “
Hạo Thiên liền nói
“Này, chẳng phải chế tạo là cả 3 cùng làm, thế tại sao bây giờ chỉ mình đệ chịu trách nhiệm? “
Tiểu Siêu kế bên liền đáp
“Đúng là cả 3 cùng chế tạo nhưng Tử Kiệt và Tử Lam là mang trong mình dòng máu của ca. Vậy nên ca phải chịu trách nhiệm lớn nhất, chúng ta chỉ là đi theo sau hỗ trợ đôi chút việc lặt vặt mà thôi”
Hạo Thiên nghe nói, im lặng hồi lâu, lại quay phắt sang nhìn 3 người, ánh mắt nghi ngờ, nói
“Có phải ngay từ đầu cả 2 đã thông đồng với nhau không? Cả hai không chịu lấy máu mình mà đinh ninh đẩy qua cho ta cũng vì lí do này phải không?”
An Lam Nguyệt mỉm cười chối bỏ
“Nào có, chúng ta không có như vậy đâu nha. Phải không, Siêu Siêu?”
Tiểu Siêu kế bên cũng gật đầu, mỉm cười với An Lam Nguyệt. Hạo Thiên ánh mắt không giảm sự nghi ngờ, có quỷ mới tin hai người đang nói thật! Nhìn mặt cười là biết đã thông đồng hại ta rồi, haizzz, tỷ tỷ với chả đệ đệ....
Cả 3 để cho Tử Kiệt ngủ, miệt mài ôm lấy cánh tay của Hạo Thiên. Đến gần 7h sáng Tử Kiệt mới choàng tỉnh, đưa tay dụi dụi mắt nhìn quanh, bất giác nhận ra mình đang bám chặt lấy tay Hạo Thiên, giật mình ngồi phắt dậy, bỗng...
“A... “
“Cẩn thận một chút! “
Cơ thể mới tỉnh dậy nhưng đã ngồi dậy đột ngột, khiến các cơ không theo kịp lại mất đà ngã về sau, mà nơi ngã lại chính là mặt đất. Hạo Thiên xoay người đưa tay đặt sau đầu Tử Kiệt, tay còn lại kéo lấy tay cậu. Còn một chút nữa thôi thì đầu đã tiếp đất, may mắn Hạo Thiên phản ứng nhanh bắt lại kịp, không thì u một cục rồi. A, mà hình như khôi lỗi không biết đau mà nhỉ? Mình hà cớ gì lo lắng vội vã làm gì cơ chứ!
Tử Kiệt với ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạo Thiên, hoảng sợ, tay chân luống cuống vội nói
“Xin... Xin lỗi chủ nhân...”
Hạo Thiên kéo Tử Kiệt lên, để cậu ngồi lại đàng hoàng, An Lam Nguyệt bên kia tán thưởng
“Thiên Thiên thật nhanh nha, còn có khuôn mặt lo lắng đó là sao?”
Hạo Thiên vội nói
“Không có gì. Tỷ còn nói bậy nữa thì đừng trách đệ! “
An Lam Nguyệt cười hì hì, đáp
“Tỷ có nói gì đâu chứ, đệ mau xem Tử Kiệt có chuyện gì không kìa. “
Hạo Thiên quay sang nhìn, Tử Kiệt vẫn bình thường, chỉ là cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi, Hạo Thiên nói
“Sao vậy? Sợ cái gì? Ta làm gì ngươi sao? Mau ngước lên nhìn ta”
Tử Kiệt từ từ ngước lên, khuôn mặt hoảng sợ thoáng ngây dại, ngơ ngác nhìn. Hạo Thiên với khuôn mặt lo lắng nhìn Tử Kiệt, lại cộng thêm sự ôn nhu xem Tử Kiệt có bị thương ở đâu không khiến cậu phải ngơ ngác nhìn. Lắc đầu nói
“Không sao. Nhờ có chủ nhân nên không sao rồi”
Hạo Thiên mỉm cười, nói
“không sao thì tốt. Mau đi vệ sinh cá nhân đi, chúng ta chờ món ngươi nấu đấy”
Tử Kiệt gật đầu, rời giường đi được vài bước lại nghe thấy giọng Hạo Thiên
“Ta cho phép ngươi gọi ta là cha! “
Tử Kiệt quay phắt sang nhìn, mắt mở lớn kinh ngạc, Hạo Thiên lại nói
“Sao? Không thích? Vậy thì đừng... “
“Thích... Thích lắm.. “
Tử Kiệt vội nói, tránh để Hạo Thiên rút lại lời của mình. Hạo Thiên lại nói
“Chỉ gọi khi không có người ngoài, được chứ? “
Tử Kiệt gật đầu, vui vẻ chạy đi vào nhà vệ sinh. Đợi Tử Kiệt đi rồi, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt liền cười, Hạo Thiên khuôn mặt không vui cho lắm, nói
“Được rồi chứ? Vừa lòng hai người chưa? “
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu liền nói
“Vừa! Rất vừa lòng luôn ấy chứ. Thiên Thiên vậy mà lại có mặt như vậy nha. Tuy là mới 12 tuổi nhưng lại rất ra dáng luôn nha! “
Hạo Thiên khẽ thở dài, bảo
“Aiii, đấy chính là vấn đề a. Ta mới 12 tuổi nhưng các người lại bắt ta làm cha rồi, có phải hơi quá đáng không, aiii”
Tiểu Siêu kế bên lại nói
“Nào phải 12 tuổi, nếu tính luôn kiếp mà Thiên ca ở Trái Đất thì đã 32 tuổi rồi. Không phải là nhỏ nha, đã là người trưởng thành lập gia đình luôn rồi ấy chứ. Đây là chỉ tính kiếp mà ca cò kí ức thôi đấy, còn nếu tính luôn kiếp trước nữa ấy thì ca đã đủ làm gia gia luôn rồi ý. “
An Lam Nguyệt “ồ” một tiếng, vỗ tay cái bốp nói
“Đệ nói ta mới thấy là đúng nha. Vậy là không oan tý nào cả, đệ đừng có mà biện hộ nữa! “
Hạo Thiên liếc sang nhìn An Lam Nguyệt, liền nói
“Tỷ nói ta đã đủ tuổi rồi. Vậy còn tỷ thì sao? Năm nay đã bao nhiêu rồi mà còn chưa có phu quân cho mình, còn chưa có tiểu hài tử bế bồng, tỷ tỷ cũng phải xem lại mình rồi mới nói đệ nha! Đệ sống 3 kiếp rồi không nói gì, còn tỷ tình sao? Mới chỉ 1 kiếp thôi đấy, khi nào mới sinh hài tử đây”
An Lam Nguyệt cứng họng, vậy mà lại lôi chuyện này ra nói, đệ đệ không được rồi nha, làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?..... Aaaaa, cái tên đệ đệ ngốc này.....
An Lam Nguyệt khóe miệng giật giật, không biết phải nói gì, tìm đủ lí do, hồi lâu sau mới nói
“Ta là người tu luyện, mới chừng này tuổi vẫn chỉ là tuổi ăn tuổi chơi mà thôi. Cái gì mà sinh hài tử cơ chứ? Mơ đi! Đợi tới khi nào đệ nhớ lại lời hẹn khi đó, tỷ chắc chắn sẽ sinh cho đệ một đứa cháu siêu dễ thương luôn! Nhưng mà muốn nhớ lại thì đệ phải lên lv 500 nè, rồi phải qua chỗ cha để cha giúp đệ lấy lại kí ức, tới lúc đó rồi hẳn nói tiếp nhé”
Hạo Thiên nhăn mày, lời hẹn? Ta hẹn cái gì?.... A, thì ra là nó à! Hạo Thiên cười nhạt, nói
“Đệ nói... đệ đã tìm được cho tỷ một đấng phu quân thì thế nào? “
An Lam Nguyệt trừng mắt, quay phắt sang nhìn Hạo Thiên, kinh ngạc hỏi
“Đệ nhớ ra rồi sao? “
Hạo Thiên lắc đầu, mỉm cười nói
“không hề, nhưng đệ biết lời hứa đó là gì!”
Tiểu Siêu liền tò mò hỏi
“Ca ca, đó là gì vậy? “
Hạo Thiên mỉm cười đáp
“Ta hứa sẽ giúp tỷ ấy tìm một phu quân thật tốt. Ta hiện tại đã tìm thấy rồi nha! “
Tiểu Siêu “ồ” một tiếng, An Lam Nguyệt lắp bắp kinh hãi hỏi
“Là... Là ai vậy? “
Hạo Thiên mỉm cười đáp
“là Khuyết ca ca! Huynh ấy mặc dù thua kém tỷ về mọi mặt nhưng nhân phẩm rất tốt nha. Rất là quan tâm tới tỷ đó, tỷ thấy thế nào? “
An Lam Nguyệt kinh ngạc, lập tức đáp
“đệ nói cái gì vậy? Ít nhất cũng phải là người ở đại lục của ta chứ, tại sao phải ở nơi này làm gì, rất bất tiện a”
Hạo Thiên liền hỏi
“Bất tiện chỗ nào đâu cơ chứ? À, ý tỷ là đợi đến lúc đệ đủ mạnh để qua chỗ tỷ rồi thì Khuyết ca vẫn chưa đủ mạnh và lúc đó hai người chắc chắn sẽ bị chia cắt, đúng không? “
An Lam Nguyệt gật đầu, ánh mắt thoáng buồn bã. Hạo Thiên mỉm cười đáp
“Tỷ khỏi lo. Tới lúc đó ta chỉ cần cho huynh ấy ở trong không gian hệ là được!”
An Lam Nguyệt ngước mặt lên nhìn, kinh ngạc hỏi
“Thật? Đệ có chắc được không vậy? “
Hạo Thiên mỉm cười, nụ cười đáng giác ngàn vàng, nhìn vào liền có thể tin ngay. An Lam Nguyệt vô mừng tột độ, cô đối với Hoa Vô Khuyết cũng có điểm thích, nhưng cái thích này chỉ đành giấu trong lòng mà thôi. Không muốn trưng bày ra để rồi tới lúc yêu lại phải xa lìa khi tới lúc phải đi. Rất sợ, rất sợ cảm giác đó nên không muốn thể hiện ra bên ngoài, chỉ giấu sâu tận trong lòng mình mà thôi. Nhưng hiện tại, Hạo Thiên lại cho cô một hi vọng, mà hi vọng này lại đáng tin mười phần, có thể thực hiện được, hiện tại rất vui, vui đến không nói nên lời, chỉ có thể cười một cách rạng rỡ nhất mà thôi.
Hạo Thiên và tiểu Siêu nhìn khuôn mặt của An Lam Nguyệt, biết chắc rằng cô đã thích Hoa Vô Khuyết rồi. Hiện tại nhận được tin này liền bừng tỉnh, nở nụ cười thật tươi kia khiến cả 2 cảm thấy vui mừng lây. Mà, chẳng phải mình đang tìm cách trêu chọc lại tỷ ấy sao? Sao hiện tại lại trở thành một niềm vui tột độ đối với tỷ ấy rồi? Haizzz, mà sao cũng được! Hạo Thiên mỉm cười, nói
“Được rồi, bây giờ có thể thoải mái đi. Đừng giấu trong lòng làm gì, chỉ thêm mệt mà thôi”
An Lam Nguyệt gật đầu, Tử Kiệt đã xong và ra ngoài, rụt rè tiến đến cạnh Hạo Thiên với mái tóc buột và cũng chưa chải, nói
“Chủ... Ch.. Cha... Cha buột... “
Hạo Thiên mỉm cười cầm lấy, giúp Tử Kiệt chải tóc và buột lại. Xong thì Tử Kiệt đi chuẩn bị thức ăn, còn cả 3 chậm rãi chuẩn bị.....