Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 145: Chương 145: Đỡ mất công




Sáng sớm hôm sau, mọi người tập trung lại sân đấu hôm qua để tiến hành buổi kễ trao thưởng cho top 3 ngoại viện và top 3 nội viện.

- Phần thưởng cho ngoại viện:

Top 1: 500 tinh tệ, 1 vũ khí tự chọn lv 4

Top 2: 300 tinh tệ, 1 vũ khí tự chọn lv 3

Top 3: 200 tinh tệ, 1 vũ khí tự chọn lv 2

- Phần thưởng cho nội viện:

Top 1: 1000 tinh tệ 1 vũ khí tự chọn lv 6

Top 2: 700 tinh tệ, 1 vũ khí tự chọn lv 5

Top 3: 600 tinh tệ, 1 vũ khí tự chọn lv 4

Phần thưởng đối với mọi người thì vô cùng phong phú và hấp dẫn, nhưng đối với nhóm Hạo Thiên thì nó chỉ như một hạt cát giữa sa mạc mà thôi. Bởi vũ khí và tiền tài Hạo Thiên cho chúng là vô cùng to lớn, mấy cái này thì nhằm nhò gì cơ chứ.

Nhóm Hạo Thiên tập trung ở sàn đấu, các vị tộc trưởng vẫn ở đây, chỉ là thiếu đi một người. Minh Kỳ liếc mắt nhìn, không thấy Hàn Chi Phúc đâu thì hừ lạnh không quan tâm nữa.

Lễ trao thưởng cho ngoại viện trước, những người có phận sự tiến lên trước, đứng theo thứ tự từ 1 đến 3. Người được bổ nhiệm trao giải cho ngoại viện là Doãn Bằng, nội viện là Hạo Thiên.

Doãn Bằng đứng trước tất cả mọi người, trao tiền cho cả 3 trước, vũ khí sẽ được đưa tới nơi cất giữ để học sinh tự chọn.

Thiên Tuyết vui vẻ nhận lấy, Hoắc Phong Lam kế bên cũng cười mà nhận lấy, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Thiên Tuyết rồi đỏ mặt. Chiến Mạnh Ý cô bé tuy nhờ vào vòng thi phụ mà vào được tới đây, nhưng cô bé đã chứng tỏ bản thân mình có thực lực, đứng ở thứ hạng 3.

Kế đến là lễ trao thưởng cho nội viện, Hạo Thiên tiến ra trao thưởng, lạnh lùng, dứt khoát, đến nụ cười từ thiện cũng không cho. Cứ như thế mà trao thưởng rồi lùi ra sau, cả 3 nhóc cũng quen rồi, nên không phàn nàn gì cả, vui vẻ mà nhận lấy. Xong xuôi, Doãn Bằng lại đưa tất cả đi chọn vũ khí.

Khu chứa vũ khí có hẳn một khu riêng, rộng vô cùng, có người canh gác nghiêm ngặt, có quản lý soát vé vào cửa. Mỗi người muốn vào cửa phải có một chiếc vé điền loại vũ khí và lv do Doãn Bằng phát thì mới được vào, không thì đừng nói vào bên trong, mới bước vào cửa ngoài thôi thì bị lôi đầu ném ra lại rồi.

Doãn Bằng đưa tất cả đến khu chứa vũ khí, người quản lý thấy Doãn Bằng thì lập tức cho thông qua không nghĩ ngợi gì nhiều. Tất cả tiến vào trong, và rồi, phải ồ lên kinh ngạc vì sự to lớn, hùng vỹ và nhiều vô số kể bên trong. Tuy nhiên, lại toàn là vũ khí có lv 1 đến 5 là nhiều, đám nhóc ồ được lúc đầu, lúc sau thì thờ ơ chẳng quan tâm nữa.

Bên trong chia thành nhiều dãy với những vũ khí được phân loại ra rõ ràng. Những vũ khí lại được chứa đựng bằng những quả cầu trắng như pha lê vậy. Thu nhỏ lại, nằm gọn trong quả cầu và lơ lửng trên những chiếc kệ cao lớn.

Tất cả vừa bước vào thì cánh cửa đóng ngay lập tức, Doãn Bằng đi trước, vừa đi vừa nói

“Như các em đã thấy, đây là khu chứa vũ khí của học viện ta. Bây giờ sẽ bắt đầu lựa vũ khí cho các em ngoại viện trước. Được rồi, Chiến Mạnh Ý, em muốn vũ khí gì? “

Chiến Mạnh Ý được hỏi đến đầu tiên, cô bé suy tư đi đến dãy vũ khí lv 2, lượn vài vòng thì mang ra một quả cầu trắng, trong đó có chứa một thanh đao nho nhỏ, ở phần chuôi đao có một sợi dây màu đỏ trong vô cùng bắt mắt. Chiến Mạnh Ý giơ quả cầu ra, nói

“Em muốn cái này! “

“Loạn Đao à!?! Quả thật rất thích hợp với em đấy”

Doãn Bằng mỉm cười nói

“Vậy làm sao để lấy ra ạ? “

“À, em chỉ cần dùng sức đập vỡ quả cầu là được”

Doãn Bằng lại nói. Chiến Mạnh Ý làm theo, gắng sức đập vỡ quả cầu, nhưng..... Lần 2 rồi lại lần 3, lần 4,....quả cầu không hề có dấu hiệu sức mẻ gì cả. Tất cả nhìn mà ba chấm, thấy cô bé khổ sở như vậy, Băng Liên tiến lên tiếp quả cầu, lấy tay gõ nhẹ một cái.... “Bang”

Quả cầu vỡ ra, Loạn Đao lớn dần lên và thành một thanh đao dài tầm 1m, chiều ngang tầm 10cm, chuôi dao vô cùng vừa vặn tay của Chiến Mạnh Ý. Băng Liên cầm thanh Loạn Đao, thả rơi vào tay cô bé rồi nói

“Của muội đây! “

“Cảm ơn tỷ tỷ! “

Chiến Mạnh Ý nhận lấy Loạn Đao, chạy ra ngoài mong mau chóng được múa thử vài đường bới vũ khí mới của mình. Còn Doãn Bằng, sau khi thấy Băng Liên chỉ nhẹ nhàng gõ một cái mà quả cầu đã vỡ ra, Doãn Bằng giật mình lo sợ. Quả cầu này tuy chỉ chứa vũ khí lv 2, nhưng với sức của Chiến Mạnh Ý chắc chắn không mở được. Thậm chí cả mình lúc trước nhận lấy rồi mà còn mất rất lâu mới mở được, nhưng Băng Liên cô bé này chỉ gõ một cái đã vỡ, lại còn Băng Liên không phải là người mạnh mẽ gì trong đám nhóc này, mà đã mạnh như vậy rồi. Lũ Hạo Thiên này mà ra tay cướp đoạt khu vũ khí này chắc chắn sẽ làm được và thậm chí mình sẽ không ngăn được chúng, aaaaa, làm sao đây, làm sao đây?

Hạo Thiên thấy Doãn Bằng đang trì trệ, lên tiếng nhắc nhở

“Doãn hiệu trưởng, nhanh lên”

“Ờ ừ... “

Doãn Bằng hoàng hồn lại, nhìn đám nhóc Hạo Thiên mà nuốt nước bọt, tiếp tục đi chọn vũ khí.

Thiên Tuyết chọn cho mình một cây kiếm dài tầm 1m2, chuôi kiếm có sợi dây màu tím. Tên là Minh Thanh kiếm.

Hoắc Phong Lam chọn một cây súng trường ngắn, màu xám tro và dài tầm 40 cm, tên là Kyjio.

Đám nhóc Hạo Thiên không muốn trì trệ thời gian nữa, làm một lần 3 đứa lượn đi lấy cho mình một vũ khí rồi đi ngay.

Buổi lễ trao thưởng kết thúc, lũ ngoại viện thì nuối tiếc khi phải rời khỏi nội viện, chúng đi với tốc độ chậm nhất có thể và không muốn phải rời khỏi đây quá nhanh. Doãn Bằng đi đưa tiên các vị khác cùng các vị tộc trưởng, trước khi đi các vị tộc trưởng còn ôm lấy những đứa con của mình, chào tạm biệt chúng và không quên nói cảm ơn, nhờ vả Hạo Thiên,.... Vân vân và mây mây.

Kết thúc buổi lễ cũng chỉ mất mấy tiếng mà thôi, hiện tại cũng mới 9h sáng. Nhóm Hạo Thiên trở lại KTX, ngồi được không lâu thì có người đến đưa tin

“Cốc cốc cốc”

“Ai đấy? “

Minh Kỳ hỏi

“Doãn hiệu trưởng nói có người cần gặp các vị ở phòng của ngài ấy! “

Người đưa tin lên tiếng, giọng nói có chút hoảng sợ. Chúng ta có làm gì ngươi đâu cơ chứ, hoảng sợ cái gì! Hạo Thiên lên giọng nói

“Được rồi, chúng ta tới ngay. Ngươi đi được rồi”

“Vâng”

Tên này nghe nói mình được đi thì nhanh chân lẹ tay phắn đi mất, không muốn dây dưa thêm chút nào nữa hết.

Hạo Thiên cùng lũ nhóc đứng dậy, rời đi. Tới phòng của lão Doãn này, chắc chắn người mà chúng ta muốn gặp đã tự tới đây rồi. Không cần phải đi đâu xa tìm kiếm chi cho mệt nữa, đúng là đỡ mất công đi kiếm mà!

Ninh Dịch mở cửa bước vào trong, một gióng nói ấm áp trìu mến vang lên, mang theo âm điệu nhẹ nhàng lưu luyến, còn có chút buồn bã

“Đệ đệ.... “

( P/s:

Là tác đây, như đã nói sẽ đăng 10 chương vào CN. Và cũng sẵn dịp chúc các đọc giả có một cái Tết thật vui vẻ bên gia đình. Chúc mọi người năm mới mọi điều sẽ như ý nguyện, vui vẻ, hạnh phúc, sum vầy bên gia đình mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.