Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 146: Chương 146: Kể chuyện xưa....




“Đệ đệ.... “

Ninh Dịch vừa mở cửa bước vào, một tiếng đệ đệ vang lên, nghe mà ấm lòng nhưng đây cũng là tiếng gọi mà Ninh Dịch không muốn nghe thấy nhất. Khuôn mặt chợt nhăn lại, Ninh Dịch vẫn giữ bình tĩnh mà né sang một bên, Hạo Thiên cười nhạt bước vào trong, tiến lại ghế và ngồi xuống, tiểu Siêu, An Lam Nguyệt ngồi ở hai bên. Đám nhóc đứng phía sau, khuôn mặt không lạnh không nhạt mà nhìn.

Ninh Dịch và Minh Thì đứng ở góc bên phải, kế bên đám nhóc, cả 2 dùng ánh mắt thù hằn mà nhìn cái người đã gọi họ là đệ đệ kia. Doãn Bằng chợt thấy bầu không khí không ổn, đứng lên cười nói

“Đây, người mà cậu muốn gặp, Đường Đại tư lệnh Đường Hạo Thiên. Còn Đại tư lệnh, đây là đại đệ tử của Hữu Thiên tướng tướng quân Hứa Huyền Khang, tên là Dược Tuấn Lão”

Hạo Thiên cười nhẹ, đúng vậy, đại đệ tử của Hứa Huyền Khang, nhưng cũng là vị ca ca đáng hận của Minh Thi và Ninh Dịch!

Doãn Bằng tiếp

“Dược Tuấn Lão sau sự kiện trao thưởng đã yêu cầu được gặp mặt Đại tư lệnh, nên ta đã cho người mời cậu đến đây đấy, Hạo Thiên. Nhóc có phiền không vậy? “

Hỏi dư thừa, chẳng phải ta cũng đã tới đây rồi sao! Hạo Thiên cười nhạt nói

“Phiền hay không phiền thì dù sao cũng đã tới rồi. Vậy, phiền Doãn hiệu trưởng tránh mặt giây lát được không? “

“Cũng được thôi”

Doãn Bằng gật đầu, đưa mắt chào Dược Tuấn Lão rồi mở cửa đi mất. Doãn Bằng vừa ra khỏi cửa, Hạo Thiên tay búng một cái “tách”, một lớp màn cách âm được dựng lên, Dược Tuấn Lão sững sờ trước hành động của Hạo Thiên, nhưng cũng tốt thôi, không để ai nghe được thì càng tốt chứ sao!

Dược Tuấn Lão tay giơ ra, ánh mắt đau buồn mà nhìn Minh Thi và Ninh Dịch, miệng lẩm bẩm

“Đệ đệ.... “

Hạo Thiên tựa lưng vào ghế, chân bắt chéo. An Lam Nguyệt và Tiểu Siêu khẽ ngồi hai bên, An Lam Nguyệt đã được Hạo Thiên tường thuật lại những gì liên quan đến 3 vị ca ca đệ đệ đây, nên bây giờ đại khái đã rõ tình hình đang diễn ra, im lặng ngồi xem kịch hay sắp tới. Hạo Thiên khẽ nhếch mép cười, tay làm vẻ mời nói

“Nào, mời cậu ngồi”

“À không, tôi có thể đứng được rồi”

Dươc Tuấn Lão lắc đầu, đứng yên tại chỗ. Hạo Thiên vẫn duy trì nụ cười, nói

“Vậy, gọi bọn tôi tới không phải chỉ trưng bộ mặt đau buồn ra rồi gọi ca ca đệ đệ thôi đâu nhỉ!? “

“......Đệ đệ... “

Dược Tuấn Lão im lặng một hồi, lại ngước nhìn Minh Thi và Ninh Dịch mà gọi “đệ đệ“.

Khuôn mặt cả hai chợt nhăn lại, khó chịu cùng cực. Minh Thi chợt gằng giọng mà quát

“Câm miệng của ngươi lại đi. Ai là đệ đệ của ngươi cơ chứ, các đệ đệ của ngươi từ lâu đã chết rồi. Chết từ các ngày hôm đó rồi, chúng ta bây giờ là đầy tớ, là nô lệ, là thuộc hạ của chủ nhân mà thôi, chúng ta chỉ sống vì chủ nhân, chết vì chủ nhân, không có ai là đệ đệ của ngươi cả, mau CÚT đi! “

Hừm, có nói quá không vậy Minh Thi, ta bảo các ngươi là nô lệ của ta khi nào vậy hửm? Haizzz, bỏ đi bỏ đi. Hạo Thiên chợt giơ tay lên, ngăn Minh Thi lại, cười nói

“Vậy, Tuấn Lão huynh, đã nghe kĩ rồi sao? Có thể về rồi chứ? “

“Ta..... Đệ đệ... Ta... Ta có thể giải thích không?”

Dược Tuấn Lão nói, nước mắt sắp tràn mi khi nghe những lời lúc nãy Minh Thi hét lên. Ninh Dịch lạnh mặt, khẽ nói

“Không! Mời về cho, ở đây không ai quen ngươi đâu! Mau về đi! “

“Không, ta muốn nghe lời giải thích. Dù sao các đệ cũng phải đển hắn giải thích một lần nhỉ! “

An Lam Nguyệt mở miệng nói, giọng nói lảnh lót, êm tai y như Hạo Thiên vậy

“Nhưng.... “

Thống Trung muốn lên tiếng, nhưng bị Hạo Thiên giơ tay chặn lại, duy trì nụ cười từ nãy giờ, Hạo Thiên nói

“Được! Ngươi có 5p!”

Dược Tuấn Lão nhận được sự chấp thuận như nhận được một ân đức ngàn năm có một, cười vui mừng, ngay lập tức không lãng phí thời gian mà bắt đầu kể

“Khi các đệ bị cha mang đi, ta và mẹ những lúc đầu được đối xử rất tốt, nhưng chúng ta cảm nhận được sắp có chuyện gì xảy ra trong làng, và cả hai ta đã luôn luôn nương tựa nhau mà sống, lúc nào cũng nhớ về hai đệ cả có biết không! Ta đã cố gắng luyện dược để mong sao có thể được ra ngoài hái dược liệu về và cũng nhân cơ hội đó mà có lần ta và mẹ trốn đi nhưng bị bắt ngược trở về. Họ đánh đập chúng ta một cách dã man, nhưng ngay hôm sau lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, còn nhỏ nhẹ nói với chúng ta là “lần sau hai người không được phép trốn đi nữa biết không!”, lúc đó ta đã vô cùng sợ hãi, ta đã ở trong làng cùng với mẹ và không được phép rời khỏi phạm vi ngôi nhà đang sống trong bán kính 1km.

Khi nghe tin hai đệ và cha bị bắt về đây, hai ta đã rất vui mừng và muốn đi gặp 3 người, nhưng dân làng canh gác, không cho chúng ta đi đâu cả. Rồi sau đó lại nghe tin cha bị giết, hai đệ bị bắt làm nô lệ cho đám dân giàu, ta có lẻn trốn ra một lần tìm 2 đệ, khi thấy rồi thì bắt gặt hình ảnh hai đệ bị đánh, bị đối xử dã man. Ta định chạy ra giúp nhưng đã bị phát hiện và bị bắt kéo trở về. Lần đó ta lại bị đánh và theo lẽ là đã bị giết, nhưng.... nhưng mẹ đã tình nguyện chết thay ta....

Mẹ để ta sống tiếp, và ta bị bắt vào làm việc cho nơi sản xuất dược liệu của làng. Ta lại được tin hai đệ bị đám nhóc nhà giàu đem vào rừng chơi, nhưng khi chúng về lại không có hai đệ, lại nghe nói hai đệ đã bị ăn mất rồi. Lúc đó ta dường như lâm vào khủng hoảng, suốt ngày cứ im lặng mà lì một chỗ, không đi đâu cả. Nhưng nhờ vào một điều gì đó, ta vẫn mang hi vọng hai đệ còn sống,chắc chắn không chết. Dần dần, ta làm tốt và được nâng cao địa vị, và được phép rời khỏi làng trong một thời gian nhất định nhưng...họ cấy vào người ta một thiết bị theo dõi mà ta cũng chẳng biết nó nằm ở đâu, chỉ biết nếu ta về làng không đúng thời gian quy định thì thiết bị đó sẽ nổ tung.

Ta cũng đã không tin, cũng đã từng thử trốn đi nhưng có người đã chứng minh cho ta thấy thiết bị đó hoạt động rất tốt. Dần dà, gần 10 năm trôi đi, ta không một tin tức của hai đệ, đã dần mất niềm tin vào hi vọng hai đệ còn sống, rồi đột ngột, cả 2 xuất hiện vào ngày hôm đó..... Ta đã rất mừng, rất vui sướng, ta đã như ngây dại khi thấy hai đệ.... Hai đệ có biết không, ta nhớ cả hai nhiều lắm.... “

Một câu chuyện dài được kể ra, tất cả đã im lặng lắng nghe, Dược Tuấn Lão kể xong cũng đã nước mắt tràn mi, đôi mắt đỏ lên, nghẹn ngào. Nhưng, sự đồng cảm chỉ diễn ra trong chốc lát, Minh Thi và Ninh Dịch cũng hiện lên chút đau lòng, rồi lại bị câu nói Hạo Thiên làm cho hoài nghi

“Và, mỗi lần cũng chỉ là “định” mà thôi! Có lần nào ngươi đã dùng hết sức, lấy hết can đảm mà chống lại, mà hét lên để Minh Thi và Ninh Dịch nghe được, thấy được ngươi không? Hửm? “

“......”

Dược Tuấn Lão câm nín, cúi đầu xuống

“Là do ngươi đã sợ hãi, đã quá sợ hãi, không dám hét lên để hai đệ đệ ngươi biết được, ngươi đã đứng ở đó. Đứng ở đó mà nhìn chúng, mà cố gắng tới gần chúng và cứu lấy chúng! Ngươi đã không dám làm vậy! “

“Không... Tôi không...”

Dược Tuấn Lão lắp bắp, cúi đầu xuống và lại ngược lên, gương mặt như sợ hãi, như đau buồn, như hoang mang nhìn Minh Thi và Ninh Dịch, cố gắng nói

“Xin lỗi, là ta đã sợ hãi. Ta không dám ra cứu hai đệ.....”

Minh Thi và Ninh Dịch gương mặt nhăn lại, tức giận có, đau buồn có, uất hận có, đan xen nhau mà hiện lên, Minh Thi lại hét lên

“CÚT! Mau cút đi! Cút đi cho ta!”

Thể hiện cho tiến hét đó là một cú đâm được tung ra, Dược Tuấn Lão ăn trọn nắm đấm vào mặt, bay khỏi ghế đụng vào giá sách phía sau lưng. Sách rơi đầy trên đất, trên người của Dược Tuấn Lão, còn gương mặt cậu ta thì bầm, máu mũi chảy ra.

Cú đấm đó không nhẹ, nhưng tất cả đám nhóc ở đây có thể nhìn ra được, nó nhẹ hơn thường ngày rất nhiều. Và dường như hiện tại Minh Thi và Ninh Dịch hoàn toàn không nhận ra điều này, rằng cả hai đã có phần nào đó tha thứ cho vị ca ca này!

Minh Thi đánh xong, dường như ức nghẹn rất lâu, thở gấp. Ninh Dịch đi lại, vỗ vai đệ đệ của mình, cố gắng giúp cậu ta bình tĩnh lại. Dược Tuấn Lão bị đấm, lại cố đứng dậy, quẹt đi máu mũi, gương mặt buồn thảm mà nhìn cả hai. Minh Thi ngước mặt, trợn mắt định đánh tiếp, Hạo Thiên thở ra một hơi, khẽ quát

“Được rồi! “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.