Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 54: Chương 54: Giải quyết




“Kẻ nào? “

Hoắc Triển Bạch la lớn, khuôn mặt giận dữ

Hạo Thiên lạnh lùng, mặt nhìn xung quanh, sắc đến gai người. Hoắc Triển Bạch sau khi la lớn thấy nhóm Hạo Thiên thì câm nín lại, ú ớ

Hạo Thiên cười nhạt, nói

“Chào thầy Hoắc, lâu rồi không gặp! “

“C....Chào... Chào em! Em đến đây có chuyện gì không? “ Hoắc Triển Bạch hoảng lên

“Không có gì cả! Tới kiếm chuyện thôi.” Hạo Thiển mỉm cười. Đám học sinh trong lớp xôn xao

“Aaa, đó là người đứng đầu lớp ta đó”

“Cậu ấy là Đường Hạo Thiên đấy”

“Aaaa, sao cậu ấy không đi học mà giờ lại ở đây. Còn mấy người kia nữa, đó hình như là đồng phục nội viện đúng không? “

“Đúng đấy! Tôi có nghe nói nội viện có học sinh mới, không ngờ là mấy cậu ấy”

............

Nhiều tiếng xôn xao vang lên khi thấy nhóm Hạo Thiên, có vẻ được nhiều người hâm mộ nhỉ.

Hạo Thiên cười nhạt nhìn quanh, sau khi nhóm cậu vào nội viện thì dưới lớp thiên tài được đẩy lên để lấp đầy chỗ trống trong lớp, số nữ nhiều, nam ít. Mấy nữ trong lớp nhìn thấy nhóm Hạo Thiên thì xôn xao cả lên, nhìn 1 cách mê đắm

Hạo Thiên cười khinh thuờng, rồi quay dang nhìn Hoắc Triển Bạch đang đổ mồ hôi hột. Hạo Thiên cười nói

“Trông thầy khỏe thật đấy! “

“Cảm ơn em!” Hoắc Triển Bạch đổ mồ hôi hột, lúng túng nói “Em đến đây có chuyện gì không?”

“Nghe nói lớp thầy có 2 học sinh mới? “ Hạo Thiên mỉm cười nói

“Đúng vậy! Chúng ngoài kia kìa.” Hoắc Triển Bạch chỉ ra cửa

“Oh ho, sao họ ngoài đấy vậy ạ? “ Hạo Thiên lại cười, nụ cười không bình thường

“Chúng không nghe lời ta nên ta đuổi chúng ra! “ Hoắc Triển Bạch giải thích

“Rầm”

“Rắc”

Mặt đất đang nứt dần từ chân Hạo Thiên đến phía Hoắc Triển Bạch, ông ta hoảng lên, đám học sinh mặt tái đi, Hạo Thiên lại cười

“Thầy tốt nhất là nên kể đúng sự thật!”

“Ta đã nói đúng sự thật.” Hoắc Triển Bạch khẳng định

Hạo Thiên mặt lạnh lại, toát ra sự nguy hiểm, sát khí khắp nơi, cậu quay đám học sinh, nhìn chúng. Chỉ tay vào 1 tên và nói

“Ngươi. Kể lại sự việc cho ta. Sai 1 chữ.... Giết”

Tên đó mặt tái đi, run lên sợ hãi khi cảm nhận được sát khí của Hạo Thiên. Hắn gật đầu lia lịa kể

“Sự việc bắt đầu từ Trương Như Ánh và mấy người nhóm cô ta. Cô ta lại và gây sự với người mới tới là cô gái da ngăm đen xinh đẹp ngoài kia, nói cô ấy xấu xí, ngu ngốc và da còn đen nữa. Rồi cô gái mới tới la lên, vô nói cái gì?, thì thầy Hoắc vào và chửi cô ấy nào là ngu ngốc, bần hèn, xấu xí, da thì đen và không được đẹp. Rồi cậu trai mới tới cãi lại và cả 2 bị đuổi ra khỏi lớp”

Hạo Thiên mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Hoắc Triển Bạch, ông ta đổ mồ hôi hột. Tren vừa kể nói

“Cậu cho tớ nói thêm 1 câu nữa được không? “

“Nói”

“Theo tớ thì cô bạn da ngăm mới tới ấy còn đẹp hơn cả Trương Như Ánh, và ai cũng thấy vậy. Nhưng sao thầy Hoắc không thấy nhỉ? “ tên vừa kể nói

Hạo Thiên gật đầu, quay sang nhìn, ngoắc Vũ Ly nói

“Ai kiếm chuyện với em”

Vũ Ly chỉ tay về 1 đứa con gái ở góc phòng đang nhìn Hạo Thiên 1 cách đắm đuối. Gạo Thiên nhìn cô ta, da trắng thật, khuôn mặt tạm được nhưng nếu so với Vũ Ly thì còn thua xa. Đúng thật là tên Hoắc Triển Bạch này bị mù thật rồi.

Hạo Thiên nhìn về phía Hoắc Triển Bạch, lão ra run lên. Hạo Thiên cười nói

“Vậy, chỉ vì da đen mà đuổi Vũ Ly và Mộ Phong ra. Hay lắm, Hoắc Triển Bạch, ông hay lắm. Từ khi ta vào học viện đến nay ta mới nghe cái luật đuổi ra khỏi lớp vì đen.”

Mặt Hạo Thiên lạnh băng, ánh mắt sắc đến gai người, tiếp

“Thân làm giái viên lớp V mà lại kì thị học sinh, giở chiêu trò ma cũ bắt nạt ma mới sao? Được lắm, nếu co ma cũ bắt nạt ma mới thì cũng có ma mới bắt nạt ma cũ. Chỉ vì 2 người đó sợ gây rắc rối cho ta nên mới không làm gì ngươi. Nhưng..... “

Hạo Thiên tiếp

“Vũ Ly, lên. Làm gì em muốn đi, dù sao học viện này cũng không đủ trình để dạy em. Nên đánh xong rồi nghỉ, vào nội viện ở với chúng ta”

Vũ Ly gật đầu, tiến về phía Trương Như Ánh, cô ta hiện tại vẫn chưa hoàn hồn về, vẫn nhìn Hạo Thiên 1 cách đắm đuối. Tiến tới trước mặt cô ta, Vũ Ly giơ tay lên

“Bốp”

Trương Như Ánh bị tán 1 cái, tỉnh như chưa từng được tỉnh, cô ta quay mặt sang nhìn Vũ Ly một cách tức giận, quát

“Cái con xấu xí bẩn thỉu này, mày vừa làm cái gì vậy hả?”

“Bốp”

“Bốp”

“Bốp”

...........

“Bốp”

Mặt của Trương Như Ánh bị đánh 1 cách tàn bạo, mặt bầm tím cả lên, sưng vù như đầu heo. Vũ Ly nắm lấy cổ cô ta, giơ cao, khuôn mặt lạnh như băng nói

“Đầu heo này, đã ngu xấu thì đừng có đi kiếm chuyện với người khác khi chưa biết gì về họ. Không có ngày chết như chơi.”

Thả cô ta té lộn nhào xuống đất, cô ta ôm mặt khóc nức nở. Hoắc Triển Bạch giận dữ nói

“Có cần mặt tay vậy không? “

“Ha, mạnh tay sao?” Vũ Ly cười lạnh quay sang Hoắc Triển Bạch nói

“Tôi chưa giết là may rồi! “

Rồi tiến về phía Hạo Thiên, khuôn mặt thay đổi dần, mỉm cười nói

“Boss, cảm ơn nhé! May là không gây rắc rối rối cho Boss”

Lấy tay xoa đầu Vũ Ly, Hạo Thiên mỉm cười nói

“Chắc chắn là không rồi! “

Vũ Ly chạy về phía Tiểu Mễ, ôm lấy cậu ta. Hoắc Triển Bạch đang câm nín sau câu nói của Vũ Ly, mấy đứa trong lớp thì tái mặt đi. Hoắc Triển Bạch nhìn Hạo Thiên, chỉ thẳng tay vào mặt Hạo Thiên, giọng nói đầy câm tức

“Ta nhất định sẽ nói chuyện này với hiệu trưởng Ngôn”

“Hahaha, nói với anh ta” Hạo Thiên cười lớn, mặt khinh bỉ nói

“có người cần gặp này hiệu trưởng Ngôn! “

“Ngươi cần gặp ta có chuyện gì? “ 1 giọng nói vang lên, Tống Tử Ngôn xuất hiện. Hoắc Triển Bạch giật mình lùi lại phía sau, lắp bắp nói

“hiêu...hiệu trưởng Ngôn!? “

“Sao, cần gặp ta có chuyện gì? “ Tống Tử Ngôn nhìn Hoắc Triển Bạch nói

“Vâng, là do mấy tên nhóc này đến đây gây rổ và còn đánh học sinh lớp V nữa đấy hiệu trưởng “ Hoắc Triển Bạch nói

“Ngươi nói cô ta? Cô ta là học sinh lớp thiên tài, do còn thiếu người mới điều cô ta lên. Không thì cô ta chưa đủ tư cách” Tống Tử Ngôn lạnh lùng nói, ông tiếp

“Vậy mà mới lên có 1 buổi mà lại đi gây chuyện với người khác rồi! Thật là muốn bị đuổi”

“Nhưng chính con bé xấu xí kia đã đánh con bé thành như vậy”

“Bị đánh là đáng. Với lại, Vũ Ly và Mộ Phong không cần học ở đây nữa..... “ Tống Tử Ngôn nói đến đây, dừng lại 1 chút. Hoắc Triển Bạch mắt sáng lên, cho đáng đời, dám đánh học sinh lớp ta à.

Tống Tử Ngôn tiếp

“Cả 2 sẽ vào nội viện học”

“Cái gì?” Hoắc Triển Bạch hét lên

“Chẳng phải cả 2 chưa được lv 200 sao? “

“Đúng, nhưng họ đã được lv 190 và 195 rồi. Ta tin chắc mấy ngày nữa sẽ vào nội viện thôi. “

“Nhưng còn phải thi đấu? “

“Tới đó sẽ đấu, giờ họ ở chung với đại tư lệnh Hạo Thiên rồi! “ Tống Tử Ngôn nói

“Cái gì? Đại... Đại....đại tư lệnh Hạo Thiên? “ Hoắc Triển Bạch la lên, tên nhóc con đó đi mới có 2 tháng, giờ quay lại lên làm đại tư lệnh trong nội viện rồi. Cái gì vậy trời

“Đúng vậy, cậu ấy mới nhậm chức hôm nay” Tống Tử Ngôn nói

Sau câu nói của Tống Tử Ngôn, đám nhóc trong lớp há hốc mồm kinh ngạc hoảng sợ. Mới có 10 tuổi mà đã là đại tư lệnh. Thể loại quái vật gì đây.

Hạo Thiên lại để lại ấn tượng sâu cho người khác nữa rồi. Hạo Thiên quay sang nói

“Đừng dài dòng nữa, hiệu trưởng Ngôn tìm tôi có chuyện gì? “

“À, hiệu trưởng Doãn muốn tìm cậu tỉ thí. Sau khi nhận được thanh kiếm do chính tay cậu làm, ông ta hí hửng muốn tìm người đấu cùng. Mà không ai xứng làm đối thủ của ông ấy cả nên sai tôi đi tìm cậu”

Cả đám trong lớp há hốc mồm, Hạo Thiên không quan tâm đi theo cùng Tống Tử Ngôn bỏ lại tất cả trong sự kinh ngạc, mồm đang há lớn. Đang trên đường tới chỗ Doãn Bằng, Hạo Thiên hỏi

“Này, không lẽ hiệu trưởng Doãn không có gì để làm sao?”

“À, nhiều việc lắm ấy chứ. Nhưng ngài ấy cứ nằng nặc đòi đấu võ với cậu nên... “ Tống Tử Ngôn trả lời

Đến nơi, là sân tập lần trước cậu đấu với ông ta và lão sư. Doãn Bằng đang đứng đợi với thanh kiếm trên tay. Ông ta thấy Hạo Thiên thì ngay lập tức nhảy lên, giơ thanh kiếm

“Rầm”

Thanh kiếm đập mạnh xuống đất, đám nhóc đã tản ra từ lúc nào. Hạo Thiên đứng tại chỗ, tay trái đang đỡ thanh kiếm, mặt mỉm cười, nói

“Hiệu trưởng Doãn, hấp tấp quá vậy! “

“Hahaha, đúng là mạnh mà. Nào nào, nhanh lên. Chúng ta đấu thôi! “ Doãn Bằng cười lớn

“Đấu với tiểu Hạo mà bỏ quên ta là không được đâu đấy! “ 1 giọng nói vang lên, Hạo Thiên mỉm cười. Người xuất hiện là Thiên Vũ Phong

“Nếu có thầy Phong thì tớ cũng sẽ đấu” tiểu Siêu phóng ra đứng cùng Hạo Thiên

“Được. Vậy thì đấu 2 vs 2 tiếp” Doãn Bằng nói

Trận đấu bắt đầu. Những đòn đánh liên tiếp được xuất ra hai bên, và không biết từ lúc nào, các đám học chung với đám nhóc Hạo Thiên cũng tụ tập đầy đủ ở đây để coi. Chúng coi mà sắc mặt biến đổi liên tục, kinh ngạc, bất ngờ, lo sợ..... Đủ mọi cảm xúc.

Trận đấu vẫn đang diễn ra, những đòn đánh chớp nhoáng, liên hoàn, tiếng vũ khí va chạm vào nhau kêu lên in ỏi,.... Những nụ cười đến rợn người, khuôn mặt đáng sợ của Hạo Thiên, tất cả làm cho đám đó sợ hãi hơn nữa

Cuộc đấu kéo dài từ trưa tới chiều tà, kết quả vẫn là hòa nhau. Mỗi lần đấu xong là chỉ tội nghiệp cái sân, loang lổ khắp nơi, bị biến dạng hoàn toàn. Sau khi đã chữa thương xong, nhà ai nấy về, Hạo Thiên đi ra tới cửa sân tập, quay sang nhìn đám kia, nói

“đám các ngươi, nên biết chỗ đứng của mình. Không có ngày chết như chơi”

Rồi tất cả đi khỏi, bỏ lại đám đó đang ngây ngẩn người. Về tới phòng, tất cả thay phiên nhau tắm, vệ sinh cá nhân, đi ăn chút gì đó rồi lên phòng ngồi đọc sách. Bọn nhóc thì nói chuyện với nhau. Hạo Thiên ngồi trên ghế, với chiếc quàn dài đen và chiếc áo sơ mi trắng, bao đẹp trai ( soái ca áo trắng:3) chân bắt chéo, trên bàn có 2 cốc nước 1 của cậu và 1 của tiểu Siêu đang ngồi kế bên cũng đang đọc sách. Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa

“Cốc cốc”

Minh Kỳ đứng dậy lại mở cửa, người quản lý đang đứng ngoài cửa, cô ta nói

“Có người muốn gặp các cậu ạ. Các cậu muốn những người đó lên đây hay tự xuống ạ?”

Hạo Thiên nhìn rồi nói “Bảo họ lên đây!”

“Vâng”

Người quản lý đi khỏi, Hạo Thiên tiếp tục đọc sách. Lát sau, lại có tiếng gõ cửa

“Cốc cốc”

Minh Kỳ lại tiếp tục đi mở cửa, cánh cửa mở ra, lần lượt mấy đứa cùng lớp với đám nhóc xuất hiện. Chúng đứng trước cửa mà run lên, mặt cuối xuống. Người gõ cửa là Tạ Thiểu Phi, cậu ta sợ hãi run lên, Minh Kỳ cười nói

“Tối như vậy cậu đến đây có chuyện gì không? Cả mấy người kia nữa? “

“À...à....bọn tớ... Bọn tớ..... “

“Cậu lắp bắp cái gì? “ Minh Kỳ nhăn nhó nói, làm cho Tạ Thiểu Phi giật cả mình, lùi lại

“Bọn tớ muốn đến xin lỗi! “ 1 tên đứng phía sau lên tiếng

“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? “ Minh Kỳ hỏi

“Xin lỗi chuyện lúc sáng” tên đó nói tiếp

“Mấy ngươi nói nhiều quá! Nói gì nói lẹ đi” Hạo Thiên trong này mặt lạnh nói vọng ra

“Chúng tôi xin lỗi! Là chúng tôi sai khi đã kiếm chuyện với các cậu” Cả đám cuối đầu

“Được rồi, xong rồi thì biến” Hạo Thiên nói

“Boss à, cho họ vào chơi chút nhé” Minh Kỳ quay sang van xin

Hạo Thiên nhìn, ánh mặt lạnh như băng, Minh Kỳ tiếp

“Dù sao họ cũng xin lỗi rồi mà, tha cho họ đi. Nha”

“Sao cũng được. Đừng làm ồn ta là ok” Hạo Thiên nói, tiếp tục chăm chú vào cuốn sách. Không để ý tới bọn kia

Đám đó vào trong, ngồi xuống chơi cùng đám nhóc. Không ngờ chúng cũng biết lôi kéo thật, sau này lũ kia sẽ dùng được đây.

Chúng chơi tới tối, rồi tạm biệt lũ nhóc và Hạo Thiên rồi về, ngủ một giấc rồi chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.