Dưới ánh trăng tỏa sáng giữa màn đêm, với không gian tĩnh mịch đầy yên lặng, bao trùm lên bầu trời đêm là tiếng côn trùng kêu vang lanh lảnh, thật giống với cảnh tượng mấy chục năm trước.
Khi mà Hạo Thiên còn ở Ma giới, cậu và Lăng Giang Tuyết thường tìm một nơi cao để ngắm trăng vào những đêm trăng tròn như thế này. Cả hai lúc đó thường im lặng không nói gì, chỉ ngước nhìn trăng, nhưng có lẽ hiện tại thì không, có rất nhiều chuyện để nói, để kể cho nhau nghe, để hỏi han nhau về mọi thứ.
Hạo Thiên với gương mặt ôn nhu, dịu dàng nắm lấy bàn tay Lăng Giang Tuyết, khẽ nói
“Thời gian qua đã khiến muội chịu nhiều khổ cực rồi”
Lăng Giang Tuyết ngước mặt nhìn Hạo Thiên, cả hai mặt đối mặt, mỉm cười nhìn nhau, Lăng Giang Tuyết lắc đầu, nói
“không khổ. Muội một chút cũng không khổ, nếu có khổ cực đến đâu nhưng sau cùng đổi lại là được gặp huynh thì ta chịu khổ hơn nữa cũng không hề gì.”
Hạo Thiên hiện giờ chỉ có ấm áp cùng ôn nhu, cười nói
“Được rồi. Nếu đã gặp lại huynh thì chắc chắn muội sẽ không khổ nữa, sẽ sống thật an ui và hứa với ta lúc nào cũng phải cười”
Lăng Giang Tuyết gật đầu, nói
“Chẳng phải muội đã hứa rồi sao! Chỉ cần là lời huynh nói ra, một câu một chữ ta đều chấp thuận, dù có là giết người hay thậm chí là tự tử ta cũng làm”
Hạo Thiên nhăn mày, che miệng Lăng Giang Tuyết lại, lắc đầu nói
“Muội không được nói như vậy, mà ta chắc chắn sẽ không làm điều như vậy với muội. Chẳng lẽ muội nghĩ ta là người như vậy sao? “
Lăng Giang Tuyết vội lắc đầu, giải thích
“Không... Không có đâu. Muội... Muội không có nghĩ như vậy, chỉ là chứng minh cho việc muội nghe lời huynh mà thôi... Huynh.. Huynh đừng nghĩ như vậy mà... “
Hạo Thiên bật cười, nói
“Muội xem muội kìa, bao nhiêu tuổi rồi còn như vậy? Ta biết, Tuyết nhi của ta là người tốt nhất, sẽ không nghĩ như vậy về ta đâu”
Lăng Giang Tuyết mỉm cười, lại ôm chầm lấy Hạo Thiên, mùi hương trên người cô phả ra, lan tỏa khắp người Hạo Thiên, thơm lừng cả vùng. Một mùi hương dịu nhẹ, hấp dẫn người khác, khiến người ta cực kì ưa thích.
Lăng Giang Tuyết hẳn đã tốn không ít sức lực khi đi từ Ma giới sang đây, cô lim dim ngủ, miệng vẫn nhỏ nhẹ nói
“Thiên ca ca... Người ta nhớ huynh lắm, huynh không được bỏ người ta đi nữa đâu đấy... Thiên ca ca... “
Hạo Thiên ánh mắt thoáng buồn, lúc trước không biết vì lí do gì mà bỏ đi, để rồi sau khi trở về thì thương tích đầy mình và rời bỏ muội ấy, đó chính là sai lầm của bản thân. Kiếp này nhất định không như vậy nữa, ta sẽ không bỏ muội lại nữa.
Hạo Thiên bế Lăng Giang Tuyết lên tay, mặc dù đã hơn 100 tuổi nhưng Lăng Giang Tuyết xuất hiện trước mắt Hạo Thiên là một cô gái với dáng ngoài trong độ tuổi 13, 14. Dáng người cao gầy, vừa vặn chỉ thấp hơn Hạo Thiên 2, 3 cm gì đó.
Hạo Thiên bế Lăng Giang Tuyết, khẽ cúi người hôn lên trán cô, mỉm cười quay lưng đi xuống đồi. Nơi này nằm phía trên cách Nghịch Thiên hội ở rừng chết Haxjima không xa, cậu quay trở lại hang động, nên đã đặt cửa không gian ở đấy. Bước vào cửa không gian mà quay về KTX.
Bây giờ là khoảng 1, 2 giờ sáng, mọi người vẫn đang ngủ say, Hạo Thiên bế Lăng Giang Tuyết trên tay, xuất hiện giữa KTX, căn phòng tối om, Tử Kiệt ôm lấy tiểu Siêu ngủ trên giường, An Lam Nguyệt và Thiên Tuyết thì giường bên cạnh. May mắn trong phòng có nhiều giường nên Hạo Thiên trực tiếp bế Lăng Giang Tuyết lại giường đôi trong phòng, đặt cô xuống, cũng nhẹ nhàng trèo lên nằm ngay bên cạnh. Nhẹ nhàng, lưu loát mà vòng tay ôm lấy cô vào lòng mình, bao trọn cô trong vòng tay. Hơi thở nhỏ nhẹ vang lên, Lăng Giang Tuyết gương mặt ngủ say nhưng miêng khẽ nhếch lên cười, nụ cười hạnh phúc khi nằm trong vòng tay của Hạo Thiên.
................
“Chíp.... Chíp... Chíp... “
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã ló dạng, tiếng chim hót vang lên ngoài cửa sổ. Những tia nắng ấm chiếu vào trong, Tiểu Siêu ngồi dậy trên giường mình, tối hôm qua ca ca và nhị tẩu trở về, không biết ngủ ở đâu rồi.
Tiểu Siêu vươn vai vài cái, nhìn xung quanh, nhìn qua những chiếc giường, bắt gặp chiếc giường nằm gần cửa có 2 người đang ngủ say, ôm lấy nhau ngủ rất bình thản. Tiểu Siêu không khỏi mỉm cười nhẹ, Tử Kiệt cũng lò mò dậy, dụi dụi mắt hỏi
“Cha có về chưa?”
“Suỵt”
Tiểu Siêu đặt ngón trỏ lên môi mình, ra hiệu bảo Tử Kiệt nhỏ tiếng một chút, rồi chỉ sang bóng dáng hai người đang ôm lấy nhau mà ngủ bên kia.
Tử Kiệt nhìn sang, như hiểu ý mà mỉm cười, gật đầu im lặng. An Lam Nguyệt cùng lúc cũng ngủ dậy, vươn người một cái liền định quay sang hỏi nhưng bắt gặp ngay hai người đang làm điệu bộ bảo im lặng, lại nhìn về phía ngón tay chỉ. An Lam Nguyệt cũng lại nhìn thấy bóng dáng hai con người đang ngủ rất bình thản, vô âu vô lo, ôm lấy nhau mà ngủ say sưa.
An Lam Nguyệt mỉm cười, cảnh này rất nhiều năm về trước cô cũng đã thấy nhiều lần, cả 2 đứa trẻ ngây ngô ôm lấy nhau ngủ, cùng nhau ngủ chung từ bé cho đến lớn, đến khi biết yêu rồi mới biết ngại ngùng mà tách nhau ra. Sau đó lại đính hôn, lại định sẵn ngày cưới nhưng mà Hạo Thiên nó... An Lam Nguyệt hồi tưởng đến đây thì dừng lại, thoáng bâng quơ buồn, nhưng nhìn lại Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết hai đứa nhỏ ôm lấy nhau ngủ mà chợt mỉm cười. Thiên Thiên của bây giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi, nó có tài năng, có địa vị, có tiền tài và sức mạnh chính là vượt bậc. Vượt qua nó của kiếp trước luôn rồi, tin rằng vào một ngày không xa trong tương lai nó sẽ đột phá lv 700, mạnh hơn cả nó của trước kia. Có thể là 1 năm, 2 năm hay thậm chí là 10 năm nữa, nhưng chắc chắn sẽ sớm thôi vì bây giờ nó cũng chỉ mới 12, 13 tuổi mà thôi.
Cả 3 người An Lam Nguyệt, Tiểu Siêu, Tử Kiệt và Thiên Tuyết ngủ đã dậy, nhưng mọi hoạt động vào buổi sáng đều giảm thiểu xuống mức thấp nhất, tránh ồn ào đánh thức hai người kia.
Buổi sáng thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, nhóm người An Lam Nguyệt rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Sau khi xuống căn tin của KTX, tìm một bàn trống mà ngồi xuống. An Lam Nguyệt liền cười nói
“Mọi người nghĩ xem tối hôm qua cả hai đã làm gì? “
Tiểu Siêu “hứ” một tiếng, nói
“Nghĩ làm gì nữa. Dù sao tỷ cũng là người hiểu rõ nhất mà, chi bằng nói ra luôn đi”
An Lam Nguyệt giật mình một cái, không ngờ tiểu Siêu thù dai như vậy, liền mỉm cười nói
“Được rồi mà, Sao đệ thù dai thế, ta biết ta sai rồi mà. Đừng giận nữa, vả lại chuyện của cả hai ta làm sao biết trước được cơ chứ”
Tiểu Siêu không nói gì, Thiên Tuyết lại bảo
“Muội muốn ăn, tỷ tỷ kêu món đi”
An Lam Nguyệt gật đầu, nói đến ăn uống thì... Cô liền nói
“Mọi người có muốn thử tay nghề nấu nướng của Thiên Thiên không? “
Thiên Tuyết liền nói
“muội khồn thử cũng biết Thiên ca nướng rất ngon, vì huynh ấy nấu ăn rất giỏi mà”
An Lam Nguyệt lại bảo
“Nhưng muội chưa từng nếm qua món ăn do ca ca nướng đúng không? Muội chỉ là ăn những món do ca ca nấu trong bếp thôi”
Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, gật đầu một cái. An Lam Nguyệt lại bảo
“Vậy hôm nay chúng ta sẽ được ăn thịt nướng do Thiên Thiên nấu. Chúng ta đi chuẩn bị nguyên liệu thôi”
Tử Kiệt một bên lại bảo
“Thế chủ nhân muốn nướng thịt gì? “
An Lam Nguyệt vốn là không biết gì về nấu nướng cả, hỏi tới liền ngu ngơ, nhưng cũng vẫn nói
“Thịt gì cũng được. Miễn là cả thấy thích hợp để nướng thịt, thịt nướng ít nhất là 10 kg, ngoài ra còn có các loại rau củ nướng cùng, thêm chút rau xanh và thịt bằm dùng để nấu canh”
An Lam Nguyệt vừa hổi tưởng lại bữa thịt nướng mà cô được ăn cùng với Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết, cô nhớ gì nói đó mà thôi. Căn bản không nhớ được có những loại rau củ nào đi kèm, nhưng nếu nói ra như vậy với Tiểu Siêu và Tử Kiệt thì chắc chắn cả hai sẽ biết mà mua thôi.
Thiên Tuyết nghe nói số thịt tận 10 kg liền hoảng hốt nói
“Tận 10 kg? Chúng ta ăn sao nổi, tỷ tỷ, tỷ mời ai nữa à? “
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
“Tỷ lại sợ không đủ đây này. Được rồi, mọi người đi mua đồ đi, tỷ và Thiên Tuyết sẽ ở đây đợi. Vậy nhá”
Vậy là việc bếp núc liền đẩy sang cho 2 tên đàn ông đi làm, An Lam Nguyệt và Thiên Tuyết thảnh thơi ở lại, ăn không ngồi rồi chờ người về.