Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 254: Chương 254: Nhộn nhịp với ai đó thôi a




“Ha, đuổi ta? Ta lại sợ rằng nơi này ngươi không có tư cách nói đến việc đó, phá ngày vui của đệ tử ta, các ngươi không muốn sống nữa rồi! “

“Ặc”

Thiên Vũ Phong vừa nói, khuôn mặt nhăn lại khó coi. Tay giơ ra trực tiếp bóp của Sở Xuân, nhấc ông ta lên. Sở Xuân ánh mắt thập phần kinh hãi cùng hoảng sợ, một người tu vi đã cấp 418 như ông lại dễ dàng bị nắm cổ nhấc lên, thậm chí 1 tý khả năng phản kháng cũng không có, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào?

Thiên Vũ Phong tay bóp cổ Sở Xuân, khuôn mặt lạnh băng nhìn ông, nói

“Một lũ tôm tép mà ở đây lên mặt với ta, các ngươi sợ mình sống lâu quá rồi nên muốn chết sớm sao?”

Sở Xuân muốn vùng vẫy thoát ra nhưng căn bản là càng vùng vẫy cái bóp cổ của Thiên Vũ Phong càng mạnh, muốn bóp nát cổ ông luôn rồi. Sở Xuân quát

“Mau buông tay ra”

“rắc”

Cùng với tiếng quát là một thanh kiếm đâm tới, nhưng đâm không lủng, ngược lại thanh kiếm còn bị gãy làm đôi. 3 vị trưởng lão cùng Doãn Bằng trố mặt nhìn, đây đã đạt tới cảnh giới nào rồi, tới kiếm của Sở Xuân đâm còn không thủng, da thịt đã cứng rắn tới cỡ nào cơ chứ?

“ặcccc... “

Thiên Vũ Phong bóp mạnh hơn nữa, An Lam Nguyệt kế bên cười khinh nói

“có vẻ như người của học viện này đều là có mắt như mù, tu luyện càng cao não càng teo, không thông minh ra được miếng nào cả. Người có tu vi cao hơn mình lại nghĩ rằng người ta dù yêu thuật, phù chú che lấp, người nhỏ tuổi tài cao lại nghĩ rằng nó kiêu ngạo, chưa hiểu chuyện đời,... haizzz, toàn là lũ già lẩm cẩm cả thôi”

Đám Doãn Bằng cũng không nói gì, giờ khắc này họ căn bản là không có lấy một chút sức mạnh nào để chống cự, để ngụy biện cho sai lầm của bản thân. Đứng trước mặt họ đây là những ngọn núi cao vời vợi không với tới được, thậm chí cũng không đụng vào được. Bởi họ chỉ cần manh động nói điều hàm hồ một chút thôi, liền sẽ nhận án tử cho bản thân mình, thậm chí là cả học viện này.

Đại trưởng lão Sở Vinh thấy đệ đệ mình sắp bị bóp chết rồi, liền suy nghĩ, lựa lời mà nói

“Cái này... Vị lão sư này, là đám già chúng ta hồ đồ, già rồi nên không còn minh mẫn nữa nên nói năng hàm hồ, mong vị lão sư này bỏ qua cho... “

Thiên Vũ Phong liếc sang nhìn Sở Vinh, vị đại trưởng lão này ánh mắt hiền từ, chỉ riêng 2 đứa đệ đệ là dữ tợn, suốt ngày mưu tính. Lại nói, người tên Sở Vinh này từng cử chỉ hành động đều là thoát tục, lời nói chính là nhỏ nhẹ, hiền lành, nghe vào liền êm dịu. Còn 2 người đệ đệ chì cần nhìn thôi là muốn đục cho một đấm chết tươi rồi.

“Bịch”

“khụ khụ khụ... “

Thiên Vũ Phong thả Sở Xuân rơi xuống đất, ho lên khù khụ mấy tiếng liền. Gương mặt bị bóp cho trắng bệch giờ đây đã dần dần có huyết sắc, hơi thở bị trì trệ cũng dần dần lưu thông dễ dàng. Sở Vinh ngồi cạnh đỡ đệ đệ nình dậy, khẽ cúi đầu nói

“Cảm ơn vị lão sư này đã tha cho đệ đệ ta một đường sống”

Sở Xuân tức giận, quát

“Ca ca xin lỗi cái gì? Một lão sư làm công cho chúng... “

“bốp”

“Rầm”

Thiên Vũ Phong đá Sở Xuân một cái, văng tít đằng xa đụng vào một gốc cây cổ thụ lớn, ho ra máu thấm đẫm dưới dất. Một đá của người lv hơn 600 cấp không phải là nhẹ, nhưng cú đá của Thiên Vũ Phong đã giảm bớt, chứ nếu không lão Sở Xuân này chết chắc rồi.

Thiên Vũ Phong lạnh giọng, nói

“Nể tình đại trưởng lão xin tha mạng cho ngươi, nếu không thì ngươi không còn thở sau cú đá đó đâu”

Nhóm người Thiên Vũ Phong khinh thường rời đi, cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn lại. Đám người Doãn Bằng trong tình trạng căng thẳng dần được thả lỏng khi nhóm Thiên Vũ Phong rời khỏi.

Tam trưởng lão Sở Chiết chạy lại đỡ ca ca mình, đại trưởng lão Sở Vinh vuốt chòm râu bạc, thở dài nói

“Học viện mấy trăm năm lịch sử của chúng ta, từ khi nào lại xuất hiện một tiểu quái vật như vậy. Đã thế lại còn thao túng quyền hành, thích làm gì thì làm, chẳng lẽ nơi này sắp không xong rồi sao? “

Doãn Bằng lắc đầu, nói

“Đại trưởng lão đừng lo lắng, Hạo Thiên tuy mạnh, có quyền lực nhưng không hề muốn học viện này. Cậu ta đơn giản xem nơi này là chỗ trú tạm sau nhiều ngày đi đâu đó mà thôi”

Doãn Bằng bế đứa con gái Doãn Linh Linh lên tay, đứa con gái bị chặt đứt ngón tay sợ hãi đến nỗi ngất đi, mặc dù lv đã hơn 200 và tuổi đã hơn 20 nhưng vẫn chưa trải sự đời, vẫn chưa ra ngoài phiêu du đây đó, vẫn chưa từng chịu sự mất mát gì, là do ông đã quá chiều chuộng và bao bọc nên mới như vậy đây. Do vậy, mấy việc chảy máu, đứt tay hay thậm chí bây giờ là bị chặt mất một ngón là một nỗi sợ hãi và hoảng loạn đối với con gái ông.

Đại trưởng lão Sở Vinh vẫn mang gương mặt thoáng buồn, nói

“Mặc dù vậy nhưng cậu ta vẫn còn ở đây, vị lão sư lúc nãy cũng còn ở đây. Chúng ta phải kiêng dè từng chút một, cảnh cáo đến tấtt cả học sinh chú ý hành động, lời nói của mình, tránh gây họa cho bản thân. Mỗi năm có học viên mới vào thì bài đầu tiên dậy chúng phải là cấp bậc và những vị lão sư, những người cần chú ý cẩn trọng lời nói khi đối mặt với họ.”

Doãn Bằng gật đầu, nói

“Tôi đã rõ. Đại trưởng lão yên tâm, đối bới các học viên thì tất cả qua sự kiện này đã biết sợ rồi, còn về sự việc Hắc Hổ tông trước đó nữa, có lẽ đã truyền đi rất nhiều người. Giờ đây Hạo Thiên đã là một nhân vật ai ai cũng biết đến rồi, chắc hẳn sẽ không ai hồ đồ đến mức trêu chọc cậu ta đâu”

Đại trưởng lão Sở Vinh gật đầu, nói

“Mong rằng lời ông nói là đúng.”

Doãn Bằng gấp gáp, nói

“vậy, tôi xin cáo lui trước đây”

“ừ”

Doãn Bằng nhanh chóng đưa con gái mình đi, cầm máu cho nó.

................

Bên phía Thiên Vũ Phong, nhóm ông đã rời khỏi nơi này, An Lam Nguyệt vừa đi vừa nói

“mọi người nghĩ xem Thiên Thiên sẽ đưa Tuyết nhi muội ấy đi đâu?”

Tiểu Siêu đưa ý kiến, nói

“Đệ nghĩ là về KTX rồi”

An Lam Nguyệt lại nói

“Ta lại không nghĩ vậy. Ta nghĩ đệ ấy sẽ đưa Tuyết nhi đến một nơi thật cao, thật rộng và có cảnh đẹp để cùng ngắm trăng đấy, đệ xem, trăng đêm nay chẳng phải rất tròn sao?”

Thiên Vũ Phong giật mình, nói

“Ồ, ta không biết Hạo Thiên lại lãng mạng như thế đấy”

An Lam Nguyệt mỉm cười, nói

“Phong lão sư khôn biết thôi, lúc còn ở với Tuyết nhi ấy, đệ ấy rất thường dẫn muội ấy đi ngắm trăng. Lại thường nướng thịt vào những đêm trăng tròn, Tuyết nhi muội ấy lại rất thích như thế, hẳn bây giờ cũng như vậy đi”

Tiểu Siêu “hứ” một tiếng, nói

“Ngay từ đầu tỷ đã biết vậy còn hỏi làm gì cơ chứ?”

An Lam Nguyệt cười cười, bảo

“Thì ta mới nhớ lại thôi ý mà, đệ giận cái gì chứ”

Tiểu Siêu quay mặt đi chỗ khác, nói

“đệ có giận gì đâu, tỷ nghĩ nhiều rồi”

“ọtttttt”

Tiếng bụng đói vang lên thất thanh, cả đám cùng nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, Thiên Tuyết xấu hổ ôm bụng mình, cười hì hì nói

“Hì hì.. Muội xin lỗi, nhưng muội đói quá à.. “

An Lam Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô, nói

“Tiểu Tuyết ăn cũng thật tốt nha, được rồi, về KTX thôi, chúng ta gọi đồ ăn cho muội”

Thiên Vũ Phong lại nói

“Mấy đứa về nói của mình đi, ta về KTX của ta đây”

“Được, tạm biệt Phong lão sư”

Cả đám cùng nhau chào thất thanh.

An Lam Nguyệt, tiểu Siêu, Tử Kiệt và Thiên Tuyết dắt tay nhau trở lại KTX. Quả thật Hạo Thiên không có về KTX, cả hai đã dắt tay nhau đi đâu mất rồi. Về đến nơi, An Lam Nguyệt gọi đồ mang lên phòng, Thiên Tuyết lại được một buổi ăn khoe linh đình, ăn đến no căng bụng. Ăn xong liền lăng đùng ra ngủ ngon lành, đêm nay quả là một đêm nhộn nhịp, nhưng là nhộn nhịp với ai thôi, chứ nhóm An Lam Nguyệt bây giờ đã lăn đùng ra ngủ hết rồi.

...................

Bên phía Hạo Thiên và Lăng Giang Tuyết, cả hai đang ngồi trên một vùng đồng bằng trống cao cao, có thể gọi là đồi cũng được, xung quanh là thảm cỏ trải rộng, lưa thưa vài gốc cây nhỏ. Đặc biệt trên đồi có một gốc cây lớn, cả hai ngồi cạnh nhau, tựa lưng vào đó. Lăng Giang Tuyết gối đầu lên vai Hạo Thiên, tay nắm tay với nhau, cùng nhau nhìn lên bầu trời đêm đầy sao sáng, cùng nhau ngắm nhìn mặt trăng tròn to lớn trên đỉnh đầu kia, hoài niệm lại một thời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.