Về phân phủ, cả 4 người cùng nhau tắm rửa thay đồ. Rồi ngồi xuống chơi. Về phần đám Trần Thống Trung đi làm nhiệm vụ thì họ về hồi chiều ngày thứ, khi tiểu Siêu tỉnh dậy. Con yêu thú mà Hạo Thiên yêu cầu đám nhóc bắt đang được Lăng Triệt cùng với Diệp Lục Trung trấn áp, để nó không làm loạn. Mà.... Nó muốn làm loạn cũng không được vì bị đám Trần Thống Trung đánh cho sợ hãi và không dám gầm gừ.
Lúc này, Hạo Thiên đang dắt đám nhóc tới chỗ con yêu thú. Tới nơi, đây là khu luyện tập cho quân lính ở đây, bước vào trong, con yếu thú nằm co rút dưới đất không dám đi đâu. Diệp Lục Trung canh nó mà như không canh. Bởi nó chẳng quậy phá, hay thậm chí không dám nhúc nhích nữa là.
Con yêu thú màu tím đậm, 2 sừng trắng nhọn chĩa ra phía trước, chiếc đuôi dài màu tím sậm bồng bềnh phía sau. 4 chân săn chắc, móng nhọn sắc bén, chiếc cổ dài và bờm bồng bềnh màu đen. Nó là giống ngựa 2 sừng, thuộc loại hiếm, đặc biệt là màu lông tím sậm đó, nó là loại ngựa biến dị.
Trần Thống Trung phóng lại phía con ngựa, nó rít lên một tiếng rồi run rẩy. Trần Thống Trung vuốt ve nó, từ từ dắt nó lại phía Hạo Thiên. Hạo Thiên nhìn nó, ánh mắt nó nhìn Hạo Thiên một cách đáng thương, sợ hãi. Cậu đưa tay vuốt ve nó, miệng lẩm nhẩm nhỏ
“Đừng sợ. Ta sẽ không giết ngươi”
Giọng Hạo Thiên nhỏ, đầy ấm áp và nhẹ nhàng, làm cho con ngựa an tâm, và sự run rẩy bớt dần đi, tiếp sau đó là sự thân thiện của chú ngựa dành cho Hạo Thiên. Con ngựa tiến tới, dụi đầu nó vào tay Hạo Thiên, cậu vuốt ve nó nhẹ nhàng từ tốn.
“Woaaaaaa”
Đám nhóc ồ lên, kinh ngạc nhìn. Trần Thống Trung nói
“Boss hay vậy! Lúc chúng tớ mới gặp nó, nó kiêu ngạo xông vào tấn công chúng tớ. Nhưng bị tụi tớ tẩn một hồi, nó sợ hãi run rẩy cho tới khi về đây. Và bây giờ nó không sợ còn hạ mình bảo Boss vuốt ve cho nó. Không tin được mà! “
Hạo Thiên cười nhẹ nhìn con ngựa, vuốt ve nó một hồi, Hạo Thiên nói
“Ngươi sẽ là pet của Di Di, đồng ý không? “
Con ngựa nhìn về phía người mà Hạo Thiên chỉ. Nhìn cô bé một cách đắm đuối 1 hồi, con ngựa nhẹ nhành gật đầu. Hạo Thiên ngoắc tay Di Di bảo cô bé
“Di Di có thích chú ngựa này không? “
“Dạ có ạ” Di Di vui vẻ trả lời, chạy lại vuốt ve con người. Minh Kỳ nhìn cô bé mỉm cười nhẹ
Hạo Thiên chỉ cho Di Di cách lập khế ước, cô bé làm theo. Khế ước hoàn thành, trên tay cô bé xuất hiện dấu ấn hình con ngựa. Con bé vui mừng xăm xoi dấu ấn, rồi lain vuốt ve con ngựa. Hạo Thiên bảo
“Ngươi biến nhỏ lại đi! “
Con ngựa gật đầu, thân hình cao lớn của nó dần thu nhỏ lại dạng chibi. Di Di ôm lấy con ngựa và tí tửng chơi cùng nó
Cả nhóm Hạo Thiên dắt nhau trở lại phòng, đang đi gần tới cửa thì gặp Doãn Bằng. Ông ta kéo Hạo Thiên lại và nói
“Nhóc có tính về chưa thế? Sắp tới 3 ngày nữa thì sẽ làm lẽ nhập học cho đám nhóc con mới vào rồi!”
“Tôi tưởng nó phải được làm vào 1 tháng trước chứ?”Hạo Thiên khó hiểu hỏi
“À thì.... Do ta bận chút việc ấy mà” Doãn Bằng lãng tránh ánh mắt Hạo Thiên, cười hì hì
“Bận việc gì chứ? Hay là do tôi đây. Mỗi lần tới một thành khác nhau là lại gặp ông. Tôi thấy việc đưa người mới thay thế chức thành chủ đâu nhất thiết phải là hiệu trưởng Doãn Bằng. Cho đám tư lệnh làm cũng được vậy” Hạo Thiên nhìn Doãn Bằng một cách đầy sắc bén
“Ha ha ha.......dù sao thì ta cũng hoãn được tới hôm nay rồi. 3 ngày sau là hết hoãn được rồi nên chúng ta phải mau về thôi” Doãn Bằng cười ha ha nói
“Sao lại là chúnh ta? Ông về một mình cũnh được mà”
“Nhóc thân là đại tư lệnh thì phải về chứ. Năm nay tuyển sinh thêm được vài nhóc giỏi lắm đấy”
“sao lúc tôi mới vào trường không thấy ông? “
“Ta ấy hả? Lúc đó ta ngồi trong góc ấy, với lại lúc ấy buồn ngủ nên chui vào góc ngủ luôn. Lần đó ta bị mấy người kia chửi quá trời” Doãn Bằng hồi tưởng lại mà mặt ấm ức
“Ha, hay thật. Ai mà lại dám mắng hiệu trưởng thế nhỉ thật tò mò mà”
“Sao lại không có? Mà, nói chung ngươi về không?”
“Được rồi. Mai sau khi nhận thưởng chúng ta về luôn”
“Ok” Doãn Bằng nói rồi bỏ đi
Đám nhóc cũng trở lại phòng, bây giờ mới là giữa trưa. Ăn chút gì đó rồi mới trở lại phòng. Hạo Thiên tập hợp tất cả lại và nói
“hôm nay, khi trận đấu giữa đội tiểu Trung với đội của tiểu Kỳ. Ta rất không hài lòng.”
Đám nhóc bắt đầu rụt lại. Bởi, mỗi lần Hạo Thiên không hài lòng với đám nhóc thì cậu lại bắt chúng tập luyện một cách cực lực và chúng cũng biết, đó cũng vì muốn tốt cho chúng mà thôi. Nhưng mà mệt lắm
Đám nhóc sợ hãi nhìn Hạo Thiên, cậu tiếp
“có phải dạo này ta quá lơ là đối với việc luyện tập của các ngươi?”
“Không có đâu ạ. Tại tụi tớ....... “
“Tại cái gì mà tại! Bây giờ chúng ta bắt đầu luyện tập” Hạo Thiên nói xong, biến mất ngay tại chỗ, đám nhóc cũng biệt tăm
Trong không gian hệ, phòng luyện tập. Đám nhóc và Hạo Thiên đang đứng trong đấy. Bài tập mà Hạo Thiên dành cho chúng vẫn như bình thường thôi. Vẫn là tập chạy, cảnh giác, tập trung,....có thêm một bài tập nữa là đánh với đám zombie có chỉ số tăng dần. Cậu cho chúng chạy bộ trong này, mỗi đứa gắn lên chân thêm 2 cái vòng tạ F-02 với số kg là 1000. Cả đám chạy một cách nhẹ nhàng lúc đầu và lúc sau thì nặng dần nặng dần. Riêng Di Di, Hạo Thiên cho cô bé chạy với số kg là 100. Vòng chạy cho đám kia là 200 vòng và Di Di là 50,do cô bé lần đầu phải luyện tập cực nhọc như vậy.
Tới đến nữa là cảnh giác và tập trung cảm nhận, thả chúng vào 1 vùng tối và bắt đầu ra đòn. 3 đứa nào bị dính đòn nhiều nhất thì hít đất 200 cái. Cứ mỗi lần đến vòng này là đám nhóc bị ăn đòn no, ăn thay cơm cũng được luôn ấy chứ. Hạo Thiên còn cho chúng nâng tạ, kéo tạ và rượt bắt. Nâng tạ thì dễ rồi. Chúng chỉ cần nâng vài trăm lần với số kg là 1200kg. Rượt bắt mới chết, chân chúng được gắn thêm cục tạ 1200kg và để cho lũ zombie bắt được, phải né đòn của nó và không được tấn công lại. Zombie đã được Hạo Thiên nâng cấp nên giờ tụi nó nhanh khủng khiếp, đám nhóc có đứa vừa chạy vừa la làng.
Vòng này thì Hạo Thiên để cho tiểu Siêu canh, còn cậu thì đi tập chung với đám nhóc nhưng ở một đẳng cấp khác. Nếu bây giờ đám Zombie dí đám nhóc với tốc độ 80km/h thì với Hạo Thiên là 100 hoặc 150km. Cậu phải né đòn thật nhanh và đỡ đòn của nó. Số kg cậu phải mang là 1500kg, còn nặng hơn cả đám nhóc nữa. Mới đầu thì nhẹ nhàng, nhưng sau thì cật lật và nặng nề hơn cả đám nhóc nữa. Thời gian trôi qua thật mau, rốt cuộc cũng chiều. Là buổi chiều bên ngoài không gian hệ, bên trong chắc cũng phải 2 hay 3 tháng trôi qua gì rồi ấy chứ. Thời gian trong không gian hệ của cậu trôi qua nhanh hơn nên không lo ngại về thời gian
Buổi chiều, khi đám nhóc đang nằm xả lai, thở hổn hển dưới đất, khắp mình thương tích. Hạo Thiên đưa cho mỗi đứa một viên thuốc có màu xanh biển, pha lẫn chút vàng. Chúng còn chưa biết nó là thuốc gì, có phải thuốc độc hay không nữa, nhận được là bỏ vô họng nuốt ngay. Hạo Thiên thấy vậy nói
“lỡ thuốc độc thì sao? “
“Chúng tớ chắc chắn rằng Boss sẽ không đưa thuốc độc cho bọn tớ” cả đám nhóc cười hì hì đám, rồi chúng lăn đùng ra. Hạo Thiên cười nhạt nhìn chúng. Cả đám nhóc trợn tròn nhìn Hạo Thiên, khó hiểu.
“Boss... Boss..... “
Hạo Thiên ngồi phịch xuống đất, mắt nhắm lại. Tiểu Siêu thì rảnh rỗi quá đi ra sofa ngồi rồi, nằm ngủ phì phò ở ngoải luôn rồi.
.....................................
Lúc này, bên ngoài không gian hệ. Xà Như và đám người của cô ta đang đứng trước phân phủ. Bị đám lính chặn lại hỏi
“mấy người tới đây có chuyện gì? “
“Tôi đến tìm Hạo Thiên! “ Xà Như nói
“Hạo Thiên? Ý cô là nói đại tư lệnh, hiện tại ngài ấy đang bận không gặp được” tên lính vẫn không cho vào
Lúc này, từ bên trong Dương Ngạn Vũ đi ra thấy vậy liền nói
“Không sao. Cho họ vào”
“Cả chúng tôi nữa” phía sau, Diệp Lục Trung lên tiếng
Dương Ngạn Vũ cười nói “thì ra là Diệp tộc trưởng à.
“Vâng”
“Vào đi. Mọi người vào trong đi” Dương Ngạn Vũ nói, mời tất cả vào trong
.......................................
Trong không gian hệ, tiểu Siêu từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy đám nhóc xả lai và Hạo Thiên ngồi nhắm mắt thì nói
“Lại cho chúng thử thuốc nữa à? “
“Đúng vậy. Thuốc trị thương đấy. Vết thương biến mất cả rồi mà chúng chưa dậy nữa” Hạo Thiên mở mắt ra nói. Cứ mỗi lần Hạo Thiên có thêm loại thuốc gì mới là cậu lại lấy đám nhóc ra dùng thử thuốc. Có vài làn tưởng đâu chúng chết rồi, chúng cứ nằm đấy 2, 3 ngày mà không dậy, ai ngờ đâu chúng ngủ. Mấy lần đó Hạo Thiên đã tẩn cho chúng vài cái.
Hạo Thiên và tiểu Siêu tiếp tục ngồi chờ, thêm 30p nữa. Đám nhóc từng đứa từng đứa một ngồi dậy. Chúng ngó xung quanh và nhìn thấy Hạo Thiên, chúng nhanh chóng đứng dậy. Hạo Thiên cũng đứng dậy và nói
“Thuốc có hiệu nghiệm nhưng hôn mê lâu quá”
Khi tất cả đã dậy hết, Hạo Thiên nói
“Chúng ta ra thôi”
Rồi tất cả biến mất khỏi không gian hệ. Xuất hiện bên ngoài, đám nhóc và Hạo Thiên thay phiên nhau đi tắm. Sau đợt huấn luyện vừa rồi. Ai nấy đều mệt mỏi, tắm xong là chúng lăn quay ra ngủ luôn. Riêng Hạo Thiên và tiểu Siêu vẫn còn thức,
“cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, tiểu Siêu ra mở cửa. Bên ngoài, Lăng Triệt đang đứng, ông ta nói
“thưa đại tư lệnh, có người của Diệp gia và Xà Long dong binh đoàn đang chờ ngài”
Hạo Thiên ngước mặt lên nhìn và nói
“Hiện tại tất cả đã mệt. Không tiếp khách”
Nói rồi, tiểu Siêu đóng cửa, cài chốt và trở vào. Bỏ lại Lăng Triệt đứng bên ngoài ngơ ngác nhìn, bó tay rời đi. Rồi cả 2 cũng đi ngủ luôn. Mặc kệ mấy tên đó đi, buồn ngủ chết đi được
Hạo Thiên bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ của cậu
(bù lại 1 chương đã thiếu đây ạ!!! (•ω•)