Sau tiếng hô của Hạo Thiên, đám nhóc phóng đi. Rồi chúng nghe thấy
“Rầm”
Một âm thanh lớn vang lên phía sau lưng. Bàn ghế bị gãy và bay tứ tung. Doãn Bằng còn ở lại phía trong sững sờ nhìn mọi thứ bị thổi bay.
Đám nhóc thoát được ra ngoài thở phào nhẹ nhõm. 2 đứa nhóc bị rinh đi bất thình lình thì hoáng sợ định la lê nhưng nghe thấy tiếng “rầm” từ bên trong cũng câm nín hoàn toàn đi.
Minh Kỳ đặt 2 tên nhóc xuống và nói
“Boss, giờ sao đây? Chạy hay ở lại tiếp? “
Hạo Thiên đưa tiểu Tuyết cho tiểu Siêu rồi nói
“Để ta tiếp. Các ngươi đứng sang một bên đi. Dù sao lần này cũng là lỗi ta không báo trước”
Hạo Thiên nói rồi, chuyển dời thân hình nhìn về phía cánh cửa vào hội trường. Từ bên trong đi ra một người đàn ông, với thân hình cân đối, cao hơn 1m80 với mái tóc màu tím đang bay phấp phới sau lưng. Ông ta bước từng bước từng bước về phía đám nhóc. Giọng nhẹ nhàng đầy yêu thương, nhưng ẩn sâu trong đó chắc gì đã vậy
“Tiểu Hạo à. Con về rồi đấy à. Đi chơi có vui không? “
Hạo Thiên hơi lạnh sống lưng, đám nhóc phía sau mặt tái đi, tối sầm. 2 tên nhóc con không biết tại sao mấy đàn anh đàn chị này lại như vậy, rõ ràng giọng người kia nghe như rất hiền mà.
Hạo Thiên lắp bắp nói
“Thầy à.... Thầy có gì từ từ nói. Có cần phải vậy không? “
Trong suốt cuộc đời, người mà Hạo Thiên có thể gọi là thầy một cách chân thành, và tôn trọng nhất chỉ có 1 người. Và hiện tại đây, người đó đang đứng ngay trước mặt đây này, người đó là Thiên Vũ Phong.
Hạo Thiên vừa dứt lời, Thiên Vũ Phong phóng lại chỗ Hạo Thiên, ra đòn tới tấp. Hạo Thiên cực lực đỡ đòn và lùi lại. Tiểu Tuyết thấy vậy mặt tái đi lo lắng nhìn. Đám nhóc cũng sợ hãi lùi lại phía sau, cầu mong Boss không bị quá nặng. 2 tên nhóc Hoắc Phong Lam và Mạc Vân Châu thì sững sờ, kinh ngạc nhìn. Cái thể loại quái vật gì đây, ra đòn không thấy được. Đúng là đại tư lệnh có khác, đúng là danh bất hư truyền
Hạo Thiên vừa đỡ đòn vừa lùi lại phía sau. Thiên Vũ Phong vừa ra đòn vừa nói
“Do con là Boss của chúng nên con sẽ chịu tội cho tất cả. Ý kiến gì không? “
“Không ạ! “ Hạo Thiên cắn răng đỡ đòn. Từng đòn từng đòn Thiên Vũ Phonh đánh ra đều mạnh và xuất toàn lực, nên mỗi lần cậu hứng lấy là y như bị một cục đá hơn mấy ngàn tấn đè lên. Đau rát cả tay, chênh lệnh thực lực giữa Thiên Vũ Phong vớ Hạo Thiên tuy ít, nhưng lv càng lên cao sẽ càng khó tăng, và mỗi lần tăng lên là lại mạnh hơn trước gấp 3 lần. Nên Hạo Thiên hiện tại đang dốc toàn lực và hứng lấy. Cậu cũng có thử phản đòn nhưng mỗi cú cậu đánh ra đều bị Thiên Vũ Phong gạt ra và cậu lại bị đánh bay đi.
“Rầm”
“đùng”
“ư”
Nhìn Hạo Thiên bị đánh mà đám nhóc sót, đau cả người y như chúng bị đánh vậy. Chúng cũng rất muốn nhảy vào, nhưng cỡ chúnh vào chỉ bị đánh cho phế chứ đừng nói chi là đỡ đòn rồi phản lại. Đành bất lực đứng nhìn. Hoắc Phong Lam và Mạc Vân Châu nhìn đại tư lệnh kia bị đánh đến nỗi như vậy,.cũng lạnh người. Đại tư lệnh mà còn bị đánh đến cỡ đó thì cỡ chúnh nhảy vào. Có nước mà nát xương, mềm thịt
Hạo Thiên bị đánh văng bịch bịch dưới đất, ráng gượng dậy. Phi lên đánh về phía Thiên Vũ Phong, ông ta cười nhạt. Đưa nấm đấm lên, tưởng Hạo Thiên định đánh trực diện, ai ngờ đâu cậu né qua một bên với tốc độ không tưởng, như chỉ một cái chớp mắt là cậu biến mất tại chỗ. Vòng qua sau lưng, đấm vào lưng Thiên Vũ Phong. Thiên Vũ Phong tưởng kỳ này tiêu rồi. Tưởng sẽ gãy sống lưng nào ngờ Hạo Thiên dừng lại ngay lưng ông, không đấm.
Bình thường khi đối kháng cậu sẽ đánh trả, và không để bị thương tới như vậy. Còn khi chịu phạt thì cậu để cho Thiên Vũ Phong đánh tự do, cậu chỉ đỡ đòn. Nhưng hôm nay Thiên Vũ Phong đánh hơi lâu nên cậu đành phản đòn, định đánh thật nhưng thôi, bỏ qua vậy.
“Bịch”
Hạo Thiên ngồi xuống đất, 2 tay tê dại.
“Bùm”
Một quả cầu lửa bay về phía mặt Thiên Vũ Phong, may thay ông ta đưa tay chụp kịp, chứ không là mất gương mặt điển trai rồi. Thiên Vũ Phong bóp tắt quả cầu lửa, nhìn xem ai ném thì bắt gặp Tiểu Tuyết đang giận dữ. Đám nhóc thì sững sờ, che tiểu Tuyết lại. Minh Kỳ quơ tay lung tung nói
“Thầy Phong. Tiểu Tuyết còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thầy đừng giận”
Thiên Vũ Phong đi về phía tiểu Tuyết, Hạo Thiên cứng người nhìn. Cậu gượng dậy chạy lại che phía trước tiểu Tuyết và nói
“Thầy Phong. Thầy định làm gì vậy?”
“Mấy đứa làm cái quái gì vậy? Ta có làm cái gì đâu mà làm dữ vậy?” Thiên Vũ Phong quát
“Con tưởng thầy giận? “ Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, đau rát ngồi xuống đất
“Cái quả cầu nhỏ đó không làm gì được ta cả nên vì cái gì ta phải giận chứ! Ta chỉ muốn lại chào tiểu Tuyết mà thôi! “ Thiên Vũ Phong nói, rồi bước lại trước mặt Thiên Tuyết, xoa đầu con bé, cô bé đang khóc nức nở. Thiên Vũ Phong nói
“Con sao vậy? “
“Thầy Phong.... Hức hức.... Thầy Phong dám đánh ca ca. Con ghét thầy Phong”
Thiên Vũ Phong đơ ngờ, khuôn mặt nhìn như chịu một cú sốc rất lớn. Không ngờ thầy Phong cũng có bộ mặt này, bất ngờ thật đấy. Đám nhóc kế bên cười hì hì, che miệng lại để không cười thành tiếng. Hoắc Phong Lam và Mạc Vân Châu nhìn tất cả, sao người nhà của Tuyết toàn là trai tài gái sắc không vậy nè. Lại còn rất mạnh nữa chứ, ganh tỵ quá đi mà TT
Thiên Tuyết chạy lại chỗ Hạo Thiên đang ngồi, ôm cậu hỏi thăm
“Ca ca không sao chứ. Trầy da cả rồi. Thầy Phong thật đáng ghét mà”
Tay của Hạo Thiên bị đánh đến bầm tím nhiều nơi, còn trầy rất nhiều, sưng đỏ cả lên. Hạo Thiên khi bị phạt sẽ không được dùng thuật trị thương, cứ để đấy thêm 2 ngày nữa mới cho trị. Nên vò lúc này, Băng Liên và Mộc Sinh không được chữa.trị cho cậu, hay cậu tự chữa trị cho mình.
Hạo Thiên gắng gượng dậy với 2 cánh tay đau nhức. Tiểu Tuyết nói
“sao ca không dùng trị thương?”
“Ta không được dùng!” Hạo Thiên trả lời
“sao lại không? Có phải thầy Phong không cho không? Thầy Phong...... “ Tiểu Tuyết quay sang Thiên Vũ Phong. Ông ta nói
“Con muốn nói gì? “
“Thầy cho Thiên ca trị thương nha. Con sẽ không ghét thầy nữa, nha? “ Tiểu Tuyết trưng ra bộ mặt đáng thương, dễ thương hết sức đi được. Thiên Vũ Phong rất muốn nói không được, nhưng miệng lại tuôn ra
“Được”
Tiểu Tuyết nhảy cẩng lên, Hạo Thiên bó tay. Bắt đầu dùng thuật trị thương. Sau 10p trị liệu, cánh tay cậu không còn một vết thương nào, lán mịn và không tỳ vết. Hoàn toàn bình thường trở lại, đám nhóc thở phào nhẹ nhõm khi thấy Hạo Thiên không sao nữa. Không nhờ tiểu Tuyết là kỳ này Boss của chúng sẽ phải chịu đau tận 2 ngày nữa. Thật may quá đi mà.
Hạo Thiên đứng dậy, phủi cát đất trên người và nói “ thầy Phong à. Lần này coi như bỏ qua đi. Chỉ lỡ không nói có một lần mà thầy làm dữ quá”
“Thầy cho con nói lại” Thiên Vũ Phong nói
“Ừ thì.... 2 lần. Mới có 2 lần mà” Hạo Thiên né tránh ánh mắt của Thiên Vũ Phong và nói
“2 lần. Chẳng phải lần đầu phạm sai con đã nói là sẽ không tái phạm nữa sao. Lần này tái phạm nữa, chẳng phải rất đáng bị đánh sao? “ Thiên Vũ Phong quát
“Vâng vâng. Con sai rồi, thầy xin....... À nhầm, Con xin lỗi thầy rất nhiều” Hạo Thiên nói
“Ta tha lần này. Cũng là lần cuối, lần sau không có nhẹ vậy nữa đâu. Con còn nhớ đến nó đúng không nào? “
Lần đầu tiên sau 6 năm quen Hạo Thiên, bọn nhóc mới thấy cái vẻ mặt này của cậu. Mặt cậu tái đi, mồ hôi hột lăn trên má, nuốt nước bọt, Hạo Thiên nói
“Chắc chắn.... Chắc chắn sẽ không có lần sau đâu! “
Thiên Vũ Phong gật đầu, Hạo Thiên tiếp
“Còn bây giờ, đi ăn thôi. Chầu này con trả”
Rồi tất cả đi theo sau Hạo Thiên, Thiên Tuyết được Hạo Thiên bế trên tay, đang đi, cả đám bị gọi lại
“Thiên Tuyết. Cậu đi đâu vậy? “
Người gọi là Hoắc Phong Lam, tiểu Tuyết ngoảnh mặt lại nói
“Các cậu về KTX trước đi. Tôi đi chơi với ca của tôi”
Khi tiểu Tuyết quay mặt lên, Hoắc Phong Lam.và Mạc Vân Châu bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Hạo Thiên, chúng hoảng hồn lùi lại sau.
Rồi tất cả tiếp tục đi.
Hạo Thiên dắt tất cả đi chơi khắp nơi, ăn uống đủ thứ, con mua cho tất cả thêm vài bộ đồ mới. Các cậu còn tạt ngang khu ổ chuột ở đây, khu này rất ít, khoảng mười mấy người, không nhiều như ở các thành, ở đây đa số người dân đều ăn no đủ sống. Các cậu tạt qua khu ở chuột cho mỗi người 1 vạn kim tệ. Rồi đi. Tiếp tục đi chơi, ăn uống đủ thứ cả lên
Đi tới chiều tối mới về, may là có tấm lệnh bài của đại tư lệnh chứ nếu không bị nhốt ở ngoài cả rồi. Vào trong khu ngoại viện, Hạo Thiên dắt Thiên Tuyết về tận phòng. Khu KTX “nhờ” có Hạo Thiên và Thiên Vũ Phong mà nó được xây mới hoàn toàn. Phòng ốc rộng rãi, nhiều tầng hơn trước. Tầng 1 là căn tin, tầng 2 là của nam, tầng 3 là nữ và tầng 4 là phòng luyện tập. Hạo Thiên đưa Thiên Tuyết lên tầng 3,đi đến phòng của cô bé, đặt cô bé xuống, xoa đầu cô và nói
“Tới đây thôi. Mai rảnh ca sẽ tới chơi với tiểu Tuyết nữa nhé”
Tiểu Tuyết ôm hôn Hạo Thiên, cả tiểu Siêu và nói
“Vâng. Chúc mọi người ngủ ngon ạ”
“Ngủ ngon” tất cả nói, rồi quay lưng rời đi. Thiên Tuyết cũnh vào phòng.
Tất cả lê bước về nội viện. Vào KTX của mình, thay phiên nhau tắm, rồi ngồi lại cùng nhau nói chuyện. Nhưng.... Mới vừa đặt đít xuống, Hạo Thiên đã nói
“Đứng dậy. Chúng ta phải đi tập tiếp”
“Cái gì??!?”
(Bơ-san bay khắp nơi. ( ̄. ̄)