Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 142: Chương 142: Sắp kết thúc




Trận thứ 7, giữa Minh Thi và Minh Kỳ, cả 2 đánh với nhau. Nếu 3 trận trước là 2/3 sân thì trận này không còn gì nữa. Không còn một cái gì nữa rồi, tan tành hết. Sàn đấu bị thổi bay thành cát bụi, mọi người ồ lên trước sức tàn phá không tưởng này.

Các vị khách thì truyền tai nhau về sức mạnh 0hi thường của chúng. Doãn Bằng xót xa nghĩ tới số tiền phải chi ra sau cuộc thi. Đau tim ta quá man, các ngươi có phá gì nữa thì phá cho triệt để luôn đi a, đừng có nhấp nhấp từng trận nữa!

Đến trận cuối vòng 3,giữa Ninh Dịch và Thống Trung. Không còn sàn đấu để mà đánh nữa, Văn Vũ đưa mắt hướng phía Doãn Bằng hỏi ý kiến. Hạo Thiên bên này nói, tay búng một cái

“Để ta cung cấp cho các ngươi một sàn đấu khác”

Các khối gạch đá, đất bắt đầu ghép lại với nhau. Tạo nên một sàn đấu chắc chắn và to gấp 2 lần sàn đấu cũ trước kia. Nhìn thì làm bằng đá sao mà chắc bằng sàn làm từ sắt và gạch trộn lại chứ, nhưng khi Văn Vũ dùng toàn lực đánh xuống, sàn đấu không hề sức mẻ một tý ti nào cả, còn bền hơn cả sàn đấu trước.

Mọi người lại thêm một phen kinh ngạc, lần thi đấu này đem đến thật nhiều điều phi thực tế và phi thường mà. Văn Vũ đứng trên sàn đấu, Ninh Dịch và Thống Trung đứng hai bên, đang mỉm cười vui vẻ. Văn Vũ hô lớn

“Trận cuối cùng vòng 3 giữa Đường Ninh Dịch và Trần Thống Trung. Chuẩn bị... Bắt đầu! “

Dứt lời, Văn Vũ phóng xuống, nhường chỗ cho cả 2. Thống Trung cười rộn lên, đánh về phía Ninh Dịch.

“Bốp”

“Bốp”

“Chát”

“Bùm”

..........

Cả 2 lao vào nhau, dùng nấm đấm mà đánh với nhau. Tạo nên những tiếng vang vọng, ra đòn quá nhanh nên không ai nhìn thấy được gì cả. Chỉ thấy được những tia xẹt qua trong không khí mà thôi. Quá nhanh quá nguy hiểm rồi!

“Dịch, đỡ lấy”

Thống Trung vừa lùi lại, ném ra hàng loạt tia sét tím về phía Ninh Dịch. Ninh Dịch né người tránh khỏi những tia sét, vừa tránh được, rơi xuống đất định tiến lên lại không di chuyển được. Nhìn xuống thì thấy hai chân đã bị đóng băng rồi, Thống Trung cười gian xảo đấm thẳng về phía Ninh Dịch.

“Cậu cũng gian xảo lắm đấy”

Ninh Dịch cúi người đấm bể những khối băng bám vào chân, lộn người về sau né những nắm đấm của Thống Trung. Còn nắm đấm của Thống Trung thì dộng thẳng xuống đất, tạo nên một lổ nhỏ trên sàn. Sàn đấu của Hạo Thiên tạo ra đâu phải hạng xoàn, đâu dễ để chúng đập phá như sàn đấu trước cơ chứ

“Đùng”

Thống Trung đứng thẳng người dậy, lại trực tiếp lộn ra sau né đòn, Ninh Dịch tung ra những đấm nắm mạnh mẽ, đầy lực mà đấm Thống Trung không thương tiếc. Cả quá trình chỉ diễn ra gần 15 giây nhưng số nắm đấm lên tới gần 200 cái, Thống Trung né được hơn phân nửa, còn lại là ăn ngay mặt và bụng.

Kéo dài khoảng cách, Thống Trung quẹt máu trên miệng, cười nói

“Rất đau nha, Dịch nhẹ tay một chút chứ! “

“Khi thi đấu thì đừng có cầu xin nhau như vậy chứ, Tiểu Trung à! “

Ninh Dịch mỉm cười tiếp tục đánh.

Cả 2 giằng co nhau đến tận 10p sau, trận đấu kết thúc. Người thắng là Ninh Dịch, tuy cũng bị đánh trúng không ít nhưng Thống Trung nặng hơn, bị đánh cho thương tích đầy mình. Kết giới mà Doãn Bằng cố gắng bảo vệ đã xuất hiện một hai vết nứt rồi. Nhưng chỉ có mình ông ta để ý thấy mà thôi, mọi người đang nín thỉ quan sát trận đấu cả rồi. Gây cấn quá mà, thu hút quá mà....mà phá hoại cũng đỉnh đỉnh quá mà aaaaaa. Doãn Bằng muốn đứng dậy mà hét lên “Tức chết ta quá mà”, nhưng dằn lòng lại, cố gắng im lặng mà tiếp tục quan sát trận đấu.

Văn Vũ lại lấy dũng khí, đứng trên sàn đấu cò vài lỗ to lỗ nhỉ đan xen nhau, nói

“Trận cuối vòng 3 kết thúc, 10p sau chuẩn bị vòng thi cuối”

Ninh Dịch và Thống Trung trở lại chỗ Hạo Thiên, được Băng Liên hồi phục lại, Thống Ttung bễu môi nói

“A Dịch đánh đau quá, đại tỷ, lần sau đừng sắp xếp cho đệ đánh với A Dịch nữa”

An Lam Nguyệt cười nói

“Ha ha ha, đệ nhìn đệ xem, bị đánh cho như vậy mà vẫn còn mạnh mồm la hét. Lần sau lại nhờ A Dịch chơi với đệ rồi”

“Tỷ....... “

Thống Trung muốn chảy nước mắt, cạn lời nhìn An Lam Nguyệt. Đám nhóc cười phá lên, trêu đùa Thống Trung

.....................

10p sau, vòng thi cuối bắt đầu. Kết thúc vòng thi cũng là lúc chọn ra top 10 của cuộc thi nội viện. Các trận đấu diễn ra ở vòng cuối này mau chóng đến lạ, như thể muốn nhanh nhanh đến vòng gia hưu vậy.

Vòng cuối kết thúc, top 10 theo thứ tự cao đến thấp: Ninh Dịch, Minh Thi, Minh Kỳ, Thống Trung, Mộc Lâm, Lưu Dạ, Băng Liên, Mộc Sinh, Lưu Vân và cuối cùng là Bạch Vũ, thứ 11 thì của Vân Mộng rồi. Kết thúc cuộc thi, là đến vòng thi giao hữu với nhau giữa nội viện với ngoại viện hoặc ngoại viện với ngoại viện, hay cũng có thể là nội viện với nhau

Tổng hợp lại các thí sinh đăng kí giao hữu và số trận, thì có tổng là 2 trận, 1 trận giữa ngoại viện với nội viện, 1 trận đấu đội.

Trận đầu tiên giữa ngoại viện với nội viện, giữa cô bé xếp thứ 3 Chiến Mạnh Ý và Băng Liên. Không biết cô bé quen biết gì Băng Liên hay chỉ là thấy trong tất cả nữ nội viện tham gia thi đấu thấy Băng Liên đẹp nhất nên chọn hay gì, mà cô bé tới trước mặt trọng tài và chỉ đích danh Băng Liên ra.

Băng Liên chuẩn bị đi thì đám nhóc lại hỏi

“Cậu có quen cô bé đó à? “

“Không, tớ đâu có quen. Mà thôi, dù sao cũng chỉ là giao hữu với nhau mà thôi”

Băng Liên rời đi, lên sàn đấu đã được tu bổ lại, đứng đối diện với cô bé, Băng Liên mỉm cười nói

“Chào muội, tỷ là Lâm Băng Liên! “

“Chào tỷ, muội là Chiến Mạnh Ý! Làm phiền tỷ chỉ giáo trận giao hữu này rồi”

Chiến Mạnh Ý cười nói, nhìn cô bé rất có khí thế. Mặc dù là nữ nhưng lại tỏ ra vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt. Không hề thấy sự yếu đuối, mỏng manh của một cô bé, mà bừng lên trong đó là sự sôi trào, nhiệt huyết, luôn kiên cường đứng lên chiến đấu hết mình.

Băng Liên lại mỉm cười nói

“Ta biết muội sao?”

“Không, chúng ta đây có biết nhau. Chỉ là muội muốn thử sức với một học tỷ trong nội viện thôi”

Chiến Mạnh Ý nói, thái độ tỏ ra vô cùng mạnh mẽ

“Oh, vậy tỷ sẽ nhẹ tay thôi, chúng ta cũng phải mau chóng kết thúc rồi”

Băng Liên lại cười nói

Hiệu lệnh bắt đầu vang lên, Chiến Mạnh Ý xông thẳng về phía Băng Liên, đồng thời ném ra một quả cầu lửa nho nhỏ, chắc là kĩ năng mới học được, nên chưa được mạnh cho lắm.

Băng Liên lạnh lùng mà lấy tay búng tắt quả cầu lửa, tung ra một cú đá, đá rớt Chiến Mạnh Ý xuống. Trận đấu diễn ra quá nhanh, còn chưa kịp nhìn xem Chiến Mạnh Ý làm sao rớt thì cô bé đã thua mất rồi. Chiến Mạnh Ý bị đá một cú rõ đau, nhưng cố gắng ngồi dậy, bước lên sàn đấu cúi dầu một cái rồi nói

“Tỷ đã nương tay rồi! “

Cách biệt thực lực quá rõ ràng, chỉ một cú đá kết thúc trận đấu. Diệt được người đứng thứ 3 ngoại viện. Quả thật nội và ngoại viện khoảng cách là cả một khoảng trời rộng lớn, rộng đến không tưởng nổi.

Băng Liên mỉm cười tiến lại gần Chiến Mạnh Ý, dùng chữa thương mà xoa dịu cơn đau cho cô bé, rồi nói

“Lần sau lại tỷ thí nữa nhé! “

“Sẽ sớm thôi ạ”

Chiến Mạnh Ý rời khỏi đó Băng Liên trở lại cùng đám nhóc. Kết thúc trận đấu giữa nội viện và ngoại viện chỉ trong 1p ngắn ngủi, còn chưa kịp ngáp nữa là xong mất tiêu rồi. Kế đến là trận đấu đội, giữa nội viện và nội viện với nhau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.